Hà che miệng mình lại, cô không dám nói tiếp nhưng chắc chắn con hồ ly kia sẽ giữ sếp Tùng ở lại, mà ở lại thì...!Hà lén nhìn Chi rồi động viên.
- Em tin sếp sẽ không thèm động vào cô ta đâu.
Chị yên tâm đi, chúng ta sẽ cướp chú rể.
- Ừ, chị cũng tin anh ấy nhưng...!nếu họ cưới nhau thì làm sao bây giờ? Chị không muốn nhìn anh ấy với người khác.
- Bây giờ chị mới thấy sếp Tùng quý hiếm hả? Thời gian còn, chúng ta sẽ lên kế sách hợp lí.
- Em cẩn thận đấy, nhà cô ta vừa có tiền vừa có quyền, không khéo chị em mình lại bị nó triệt đường sống đấy.
Hà lại thở dài, nó cầm cái bánh trên bàn cắn phập một cái, đầu óc đăm chiêu suy nghĩ.
Ngày nào Chi cũng ngồi theo dõi Bon qua camera nhưng họ lại ngắt tiếng nên cô không nghe được tiếng con.
Theo yêu cầu của Tùng thì cô ta cho hai người chăm sóc Bon.
Bữa ăn họ thí Bon ăn nhưng thằng bé vẫn ăn rất ít, không còn nhốt con trong phòng tối nữa mà phòng có đầy đồ chơi.
Vậy nhưng con chỉ ngồi một chỗ.
Ngày nào cô cũng thấy con khóc mà trong lòng như bị ai cấu.
Cô ta yêu cầu Tùng không được gặp Chi nữa.
Cái Hà ngày nào cũng sang đưa Chi ra ngoài đi tìm hiểu.
Nó còn tiếp cận để làm quen được cả với nhân viên khách sạn, nơi tổ chức tiệc cưới của Tùng và Thùy Tiên.
- Chị thấy em giỏi không?
- Chẳng phải cậu ta cũng đẹp trai sao?
- Em chị cũng xinh gái mà.
Hôm ấy em sẽ trà trộn vào đám cưới, mang cho cô ta quả pháo nổ đen sì mặt cho biết.
Phần ăn của cô ta sẽ cho thuốc ngủ để ngủ vài ngày khỏi động vào sếp Tùng.
Lòng đang buồn thối ruột mà nghe Hà nói Chi không nhịn được cười.
- Chơi vậy có tiểu nhân lắm không?
- Với cô ta vậy còn nhẹ, em chỉ muốn lấy cứt chó ném vào cái mặt của cô ta ấy.
...
Thùy Tiên lôi Tùng đi khắp mọi nơi mua sắm, gặp gỡ bạn bè nhưng anh không nói, không cười, gần như cơ mặt bị tê liệt bởi một biểu cảm - thờ ơ, lạnh lùng.
- Sao sắp cưới mà tao thấy anh ấy không vui vậy Tiên?
- Tính anh ấy vậy đấy, lúc nào cũng lạnh lùng nhưng bên trong thì vô cùng ấm áp chứ tao không thích đàn ông ấm áp với mọi phụ nữ trừ vợ mình.
Nghe cô ta nói thế mấy cô bạn gái cũng không thắc mắc thêm.
Còn Tùng cũng chẳng quan tâm xem họ nói gì.
Đi thử váy cưới, Thùy Tiên hỏi gì Tùng cũng chỉ trả lời một câu duy nhất.
- Tùy cô
Cô ta mặc váy cưới ra mong chờ anh nhìn nhưng đến liếc một cái mà Tùng cũng không làm.
Vậy nhưng cô ta lại chẳng dám đòi hỏi hơn nữa.
Tùng chỉ ngồi nhìn chằm chằm vào ipad để quan sát Bon.
Chỉ cần Bon khóc là anh sẽ bắt cô ta gọi điện cho người thí, phải làm sao cho Bon chơi vui vẻ.
Anh sợ Chi sẽ nhìn thấy con khóc mà khóc theo.
Điện thoại đổ chuông, anh nhìn số rồi đứng dậy ra ngoài nghe.
- Nói đi.
- Chúng tôi đã tìm được hắn rồi.
- Tôi đến ngay.
Chẳng thèm nói với Thùy Tiên một tiếng, anh đã rời khỏi tiệm áo cưới đến nơi cần đến.
Thùy Tiên thử xong váy đi ra, tìm mỏi mắt không thấy anh đâu, gọi điện thì anh từ chối cuộc gọi khiến cô ta muốn cáu điên.
- Chị, chú rể chưa thử vest cưới?
- Bỏ đấy đi.
Thấy cô ta cáu gắt, mặt mũi nhăn nhó khó coi thì nhân viên cửa hàng đành phải lui ra không dây nữa.
...
Chi mất ngủ, cứ nửa đêm mới ngủ được nhưng lại hay gặp mộng.
Trong giấc mơ, hết mơ thấy Bon rồi lại mơ đến ngày xưa, cái ngày mà cô nói chia tay Tùng.
- Bon, mẹ sẽ đón con về.
Bon ơi đừng khóc...Bon
Cô giật mình ngồi dậy, mồ hôi ướt đẫm người, má ướt đẫm nước mắt.
Nhìn đồng hồ đã 3 giờ sáng, cô lấy điện thoại mở camera lên kiểm tra thấy Bon đang ngủ say thì mới yên tâm nằm xuống.
Vừa thiu thiu ngủ lại thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Chi sợ hãi bật dậy, nhanh tay chốt cửa.
Giờ này ai vào nhà cô? Sao lại dễ dàng mở cửa như vậy?
Nắm cửa phòng xoay xoay, cô nín thở sợ hãi.
- Chi, mở cửa cho anh.
Đầu óc căng thẳng lo lắng đã bay vèo đi mất khi nghe thấy giọng Tùng.
Cô liền mở cửa, ôm chầm lấy anh.
- Sao em lại run vậy? Ngủ còn khóa cửa nữa sao?
- Em tưởng cô ta lại cho người đến nhà hại em nữa nên mới đề phòng.
Sao anh lại đến được đây? Không phải cô ta cho người theo dõi anh sao?
Tùng kéo Chi ra nhìn cô mỉm cười.
- Anh cũng cho người đập cho bọn chúng một trận rồi.
Nhớ em quá nên kệ cô ta.
Chi vòng tay qua vai ôm lên cổ anh, kiễng chân chủ động hôn Tùng.
Thoáng bất ngờ nhưng anh lại nhanh chóng bắt nhịp mà kịch liệt ôm hôn.
Cả hai người ôm xiết lấy nhau tưởng chừng như sợ đối phương đi mất.
Cho đến khi Chi thấy bản thân khó thở mới dừng lại, hai cánh môi vì thế cũng đỏ lên.
- Em không muốn anh kết hôn cùng cô ta.
Tùng vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt Chi thì thầm.
- Ai bảo anh sẽ cưới cô ta, người anh cưới sẽ là em.
Chi không hiểu gì cứ ngây ngốc nhìn anh.
- Là sao? Em không hiểu.
Tùng chưa vội giải thích, ôm cô về giường, đem thân thể nằm bên trên, hơi thở khẩn trương, nồng đậm.
- Chúng ta kết hôn đi.
- Không, anh kết hôn với người ta còn gì?
- Em mà không lấy anh sẽ ế suốt đời đấy.
Chi định phản đối thì miệng đã bị chặn lại.
Anh gắt gao hôn lên môi cô như sợ bị chối từ.
- Ưm....!chưa được..
thả em
Anh nhấc khỏi môi cô, ngón tay xiết nhẹ.
- Em không có quyền từ chối.
- Nhưng đám cưới kia..
- Để anh lo, ngày mai có người đón em đi đâu làm gì thì em cứ làm theo họ nghe chưa? Không phản đối chỉ làm theo..