Anh Có Còn Tin Sói Tới Không?

Chương 7




❋ 07. Giang Dịch thật sự rất dễ lừa

Editor: Lemon

Hứa Ý vốn nghĩ rằng lần này cãi nhau sẽ giống như những lần trước vậy, Giang Dịch cúi đầu trước tới tìm cô, sau đó cô lại thuận nước đẩy thuyền nói chuyện với anh, như vậy trò khôi hài không mấy vui vẻ liền sẽ như vậy qua đi.

Nhưng Giang Dịch cũng không có tới tìm cô.

Hứa Ý thậm chí phát giác ra ở trong trường học tần suất nhìn thấy Giang Dịch giảm đi rất nhiều, trước kia một ngày luôn gặp anh một hai lần, ở sân thể dục hoặc là ở hành lang.

Nhưng mà mấy ngày nay cô lại liếc mắt một cái cũng chưa gặp qua anh.

Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, Giang Dịch không ra phòng học, trốn tránh không chịu gặp cô.

Hứa Ý tự nhiên cảm thấy tức giận.

Chỉ là một lời nói dối nhỏ xíu thôi, trước kia cũng từng như vậy, vì sao lần này Giang Dịch lại có phản ứng kịch liệt như vậy?

Hứa Ý ngay từ đầu là phẫn nộ, sau đó là ủy khuất, lại qua mấy ngày cô lại bắt đầu lo âu.

Lâm Khuynh Đình đối với loại quan hệ dây dưa ba người cảm thấy rất hứng thú, lúc biết được Giang Dịch đang trốn tránh Hứa Ý, cô ấy còn sốt ruột hơn cả Hứa Ý: “Quan hệ bậy giờ giữa hai người tệ như vậy, nếu Đồng Ngu Kỳ nhân cơ hội này nhảy vào thì cậu phải làm sao bây giờ?!”

Hứa Ý nghe được càng thêm tâm phiền ý loạn, nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng được cảnh Giang Dịch cùng Đồng Ngu Kỳ ngồi cạnh nhau trò chuyện.

Loại này phiền muộn này khiến cô bực bội cả ngày, đi học khi thất thần, tan học lại cảm thấy tức ngực khó chịu.

Lâm Khuynh Đình nghĩ đối sách cho cô, Hứa Ý đi học nghĩ đối sách, tan học nghĩ đối sách, ăn cơm cũng nghĩ, đi đường cũng nghĩ, kết quả cuối cùng chính là ——

Lúc đi xuống cầu thang không cẩn thận hụt chân.

Lần này trật chân thật rồi.

Cô đau đến kêu to.

Trần Dịch Duy vừa khéo ở cửa cầu thang, nghe được tiếng kêu của cô liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy cô đau đến rơi lệ.

Trần Dịch Duy chân tay luống cuống trong chốc lát, cuối cùng đỡ cô tới phòng y tế.

Lúc Lâm Khuynh Đình nghe tin tới bác sĩ đang bó thuốc cho Hứa Ý.

Hứa Ý nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt lại không biết vì sao ẩn ẩn mang theo ánh sáng.

Lâm Khuynh Đình vừa định hỏi cô sao rồi, Hứa Ý lại mở miệng trước cô ấy: “Có đối sách rồi”

Lâm Khuynh Đình nghi hoặc, theo ánh mắt Hứa Ý nhìn đến mắt cá chân sưng đỏ của cô, cô nàng mơ hồ hỏi: “Khổ nhục kế?”

“Thông minh!”

*

Giang Dịch buổi chiều tan học, ánh mắt vẫn luôn lơ đãng nhìn cuối hành lang.

Vẫn không gặp được cô.

Anh cũng không biết vì sao trong lòng mình lại mâu thuẫn như vậy, may mắn cùng tiếc nuối đan xen. Anh chờ đợi được gặp cô, lại lo lắng sẽ nhìn thấy cô.

Kỳ thật anh đã tưởng tượng rất nhiều lần bộ dáng mấy ngày nay của cô ——

Hẳn là vẫn vui tươi hớn hở, trong lòng tính toán làm thế nào khóc nức nở lừa gạt người khác, đem người khác chơi đến xoay vòng vòng. Hoặc là cùng nam sinh bướng bỉnh đấu võ mồm, cười đến không khép miệng được.

Nghĩ như vậy anh liền cảm thấy vẫn là thôi đi, anh đã nhiều ngày hẳn là không muốn nhìn thấy Hứa Ý.

Di động trong túi rung lên hai lần.

Có hai tin nhắn mới ——

Một cái là mẹ gửi.

Một cái là Hứa gửi.

Ngón tay dừng ở mục tin nhắn vài giây, anh xem tin nhắn của Đường Dung trước.

“Hình như Ngu Kỳ không thoải mái, con tới lớp con bé xem thử xem, thuận tiện đưa con bé về nhà luôn.”

Anh trả lời một chữ “Được”.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng anh vẫn là gấp không chờ nổi xem tin nhắn của Hứa Ý.

“Em bị trật chân rồi, anh đưa em về nhà được không?”

Lúc nhìn thấy những chữ này, trong đầu anh lập tức hiện ra bộ dáng Hứa Ý giờ phút này ——

Chắc là cô sẽ cười hì hì bị mọi người vây quanh ở giữ, tùy ý lại kiêu ngạo mà nói với người khác, Giang Dịch rất dễ lừa.

Anh không tự chủ cười một tiếng.

Là cười khổ.

Anh suy nghĩ Hứa Ý rốt cuộc là vì sao có thể chắc chắn như vậy chứ? Chắc chắn anh sẽ bị cô lừa một lần lại một lần, chắc chắn anh sẽ một lần lại một lần mà mắc mưu, chắc chắn chỉ cần cô vẫy tay anh sẽ liền chạy tới?

Vì sao muốn dùng một lý do lừa anh tới hai lần, nghĩ một lý do khác chẳng lẽ sẽ lãng phí thời gian của cô sao?

Anh tắt di động, trong lòng đôi đầy cảm xúc bực bội nhưng bất tri bất giác anh thế nhưng đi đến cửa lớp Hứa Ý.

Lại theo bản năng mà liếc mắt nhìn vị trí của cô, cô không ở đây.

Trần Dịch Duy từ bên cạnh anh đi thoáng qua.

Anh nghe thấy có người gọi Trần Dịch Duy lại, hỏi cậu đi đâu.

Cũng nghe thấy Trần Dịch Duy trả lời nói đi tìm Hứa Ý.

Thật hay giả đều không tới phiên anh đưa cô về nhà.

Giang Dịch mặt vô biểu tình mà bước đi, nói không rõ chính mình rốt cuộc suy nghĩ cái gì, chỉ là cảm thấy buồn đến sắp thở không nổi.

Anh không rõ Hứa Ý suy nghĩ cái gì, tâm tư cô cổ quái như vậy, đi rồi để bị lừa thêm một lần sao?

Nhưng anh lại nghĩ, cô làm như vậy ít nhất là muốn làm hòa với anh.

Vậy thì thế nào ……

Cô có nhiều bạn như vậy, trong lòng cô anh có bao nhiêu phân lượng?

Đi tới đi tới liền đến cửa lớp Đồng Ngu Kỳ.

Anh nhìn đến Đồng Ngu Kỳ nhắm mắt ghé vào trên bàn, chần chờ trong chốc lát, anh lấy di động trả lời Hứa Ý: “Có chút việc, xin lỗi.”

Anh gọi Đồng Ngu Kỳ một tiếng.

Đồng Ngu Kỳ mở đôi mắt mệt mỏi, sau khi nhìn thấy anh cô ta ôn nhu mà cong cong khóe môi.

*

Trần Dịch Duy đi quầy bán quà vặt mua rất nhiều đồ ăn vặt Hứa Ý thích, trên đường trở về phòng y tế vừa lúc gặp phải Giang Dịch cùng Đồng Ngu Kỳ.

Hai người tuy rằng cách khá xa, nhưng Giang Dịch đi chầm chậm chờ Đồng Ngu Kỳ, còn thường thường quay đầu lại nhìn Đồng Ngu Kỳ sắc mặt tái nhợt.

Trần Dịch Duy vẫn luôn biết Giang Dịch cùng Hứa Ý là thanh mai trúc mã quan hệ rất tốt, cũng rõ ràng mấy ngày gần đây hai người cãi nhau, nhìn Hứa Ý rầu rĩ không vui cậu đều buồn bực.

Quan hệ giữa Hứa Ý cùng Giang Dịch tự nhiên không cho cậu xen vào, chỉ là Hứa Ý trật chân, Giang Dịch lại chẳng quan tâm, cậu có chút đau lòng Hứa Ý.

Nhìn hai người dần dần đi xa, cậu ôm chặt đồ ăn vặt trong ngực.

Lúc Trần Dịch Duy đến phòng y tế, Hứa Ý đã cùng Lâm Khuynh Đình ồn ào một hồi.

“Có lẽ cậu ấy thật sự có việc.” Lâm Khuynh Đình ngăn chặn Hứa Ý ở trên giường bệnh ngo ngoe rục rịch, an ủi nói.

“Chuyện gì có thể quan trọng hơn tớ bị thương nữa chứ?” Hứa Ý hỏi lại.

“Có thể là……bình gas trong nhà bị xì?” Lâm Khuynh Đình thuận miệng bịa chuyện.

Hứa Ý tất nhiên không tin, một chân rơi trên mặt đất, đỡ cái bàn muốn đứng lên, Lâm Khuynh Đình vội vàng ngăn lại.

Hứa Ý thở dốc, chỉ huy Lâm Khuynh Đình: “Cậu chụp một tấm ảnh toàn thân cho tớ, phải chụp trông tớ thật thảm.”

Lâm Khuynh Đình không lay chuyển được cô, chỉ có thể ngoan ngoãn chụp hình cho Hứa Ý, lúc vừa định ấn nút chụp, Trần Dịch Duy đang dựa vào tường từ từ nói: “Khỏi chụp.”

“Tớ biết cậu ta có chuyện gì.”

Hứa Ý nhìn chằm chằm Trần Dịch Duy hỏi, “Chuyện gì?”

“Thoạt nhìn cũng không gắp lắm, chính là đi cùng một nữ sinh ra cổng trường, có thể là đi ăn cơm hoặc là đi đâu đó.” Trần Dịch Duy nhún nhún vai, trên mặt biểu tình bất bình, phảng phất vô cùng thất vọng về Giang Dịch.

Hứa Ý nghe vậy sửng sốt, lại hỏi cậu: “Nữ sinh nào?”

“Gầy gầy cao cao, rất trắng.” Trần Dịch Duy nhớ lại bộ dáng Đồng Ngu Kỳ.

Lâm Khuynh Đình kinh ngạc đến miệng đều không khép được, trong chốc lát nhìn xem vẻ mặt bất bình của Trần Dịch Duy, trong chốc lát nhìn Hứa Ý đang dại ra.

“Đừng nghĩ nhiều, có thể là…… bình gas nhà Đồng Ngu Kỳ bị xì?”

Hứa Ý liếc cô ấy một cái, nỡ một nụ cười bất lực: “Là bình gas nhà tớ bị xì mới phải.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~