Anh Có Còn Tin Sói Tới Không?

Chương 32: Phiên ngoại hai. Từ góc nhìn của Đường Dung




Cuộc hôn nhân của Đường Dung chỉ kiên trì mấy năm liền vội vàng kết thúc, nhưng may mắn chính là kết quả tốt đẹp duy nhất của cuộc hôn nhân này được để lại cho bà.

Cho dù tất cả mọi người chung quanh đều cho rằng Giang Dịch sẽ là chướng ngại trong tương lai của bà, nhưng bà lại không đồng ý cách nói của bọn họ.

Sao có thể có người mẹ nào ghét bỏ con trai của mình chứ, còn là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy.

Đoạn thời gian vừa ly hôn kia, người nọ ngoại trừ mỗi tháng gửi tiền nuôi Giang Dịch ra bà cũng không có bất cứ thu nhập nào.

Sau đó có người giới thiệu bà đi dạy đàn, bà mới dùng thứ mình am hiểu nhất kiếm được một ít tiền.

Hai mẹ con tuy sống nghèo khó, nhưng Giang Dịch từ nhỏ đã hiểu chuyện, cũng không giống các bạn nhỏ khác vì một món đồ chơi hoặc quà vặt nào đó mà khóc nháo với bà.

Tiểu Giang Dịch đối với bất cứ thứ gì cũng là bộ dáng không mấy hứng thú.

Ngay từ đầu bà lo lắng tiểu Giang Dịch mắc bệnh tự kỷ, gom đủ tiền liền dẫn bé đi khám bác sĩ, bác sĩ lại nói bé không có vấn đề gì, chỉ là an tĩnh hơn mấy bạn nhỏ bình thường mà thôi.

Lúc này Đường Dung mới yên tâm, nhưng mỗi khi bà nhìn thấy mấy bạn nhỏ khác chạy nhảy chơi đùa, lại sẽ lo lắng cho tiểu Giang Dịch.

Sau đó như trời giáng lâm, xuất hiện một người có thể làm tiểu Giang Dịch có nhiều cảm xúc.

Là một cô bé tên là Hứa Ý, cô bé thích khóc thích làm ầm ĩ rộng rãi cùng nhiệt tình. Chưa gặp qua Giang Dịch mấy lần đã có thể lúc khóc lẻn đến bên cạnh Giang Dịch, túm lấy áo sạch sẽ của bé lau nước mắt cho mình.

Bà tận mắt nhìn thấy con trai nhà mình lộ ra biểu tình một lời khó nói hết.

Tiểu Giang Dịch kéo áo mình về, Hứa Ý khóc đến càng thêm lớn tiếng, sau đó tiểu Giang Dịch liền chân tay luống cuống, Hứa Ý gào, lại túm lấy áo bé.

Cuối cùng tiểu Giang Dịch thế nhưng không hề kéo áo lại.

Lúc sau, bà đều quan sát lúc hai người ở chung, rất rõ ràng mà ý thức được, Hứa Ý dần dần dắt theo Giang Dịch cùng chơi ——

Tuy rằng Giang Dịch phần lớn thời gian vẫn rất bình tĩnh, nhưng ngẫu nhiên bà cũng có thể thấy Giang Dịch cười thấy Giang Dịch tức giận thấy Giang Dịch bất đắc dĩ.

Bà cảm thấy vô cùng may mắn Giang Dịch có thể thay đổi như vậy, bởi vậy bà cũng cảm kích Hứa Ý, đối đãi với cô như người nhà.

Sau lại, hai đứa nhỏ đều trưởng thành, bà có thể cảm nhận được giữa hai người nảy sinh chuyện gì đó không bình thường.

Nhưng bà chưa bao giờ can thiệp, làm như người ngoài cuộc nhìn hai đứa nhỏ, vui mừng nhìn con trai nhà mình dần dần ngoài bình tĩnh thì còn có cảm xúc khác trên mặt.

Kỳ nghỉ đông trước khi thi đại học kia, bà có thể cảm giác được hai người tựa hồ cãi nhau, Hứa Ý vì trốn Giang Dịch thậm chí không tới học đàn.

Nhưng bà không hỏi, chỉ cảm thấy chuyện cãi nhau như vậy hai đứa có thể tự giải quyết.

Buổi tối đêm giao thừa kia, bà cùng Hứa Ý gọi điện thoại, pháo hoa trên bầu trời nổ tung, ánh mắt Giang Dịch cũng cực nóng.

Bà không chịu nổi bộ dáng con trai đầy khát vọng lại thất hồn lạc phách, lần đầu tiên trợ giúp một phen.

Bà đưa điện thoại cho Giang Dịch, đi vào phòng mình.

Giang Dịch thi rớt đại học là ngoài dự tính của bà.

Thằng bé vẫn luôn rất trầm ổn, nhưng thời khắc mấu chốt lại xảy ra sai lầm.

Nhưng bà cũng không cảm thấy đây là một chuyện xấu, tất cả mọi chuyện chồng chất lên nhau tất cả là do thằng bé quyết định.

Giang Dịch có thể tiếp nhận, bà làm mẹ tất nhiên cũng có thể thản nhiên tiếp nhận.

Sau đó, cha Giang Dịch đề nghị ra nước ngoài du học.

Giang Dịch đồng ý, bà cũng không có ý kiến.

Khoảng thời gian kia thằng bé ở nước ngoài hẳn là không tốt, lúc gọi video cho bà luôn là bộ dáng hết hơi, mặt mày đầy mệt mỏi.

Bà nhìn thấy đau lòng cực kỳ, nhưng cũng biết mình không giúp gì được.

Thằng bé đã qua cái tuổi cần mẹ giúp đỡ, thằng bé có thể tự mình làm được.

Lại sau nữa, thằng bé nói với bà muốn học lại, muốn làm lại từ đầu.

Bà nhìn thấy trong mắt Giang Dịch tràn đầy hy vọng, trong lòng bà cũng tràn đầy vui sướng, bà biết thằng bé đã tìm được phương hướng rồi.

Hiện tại ngẫm lại, phương hướng kia khả năng chính là Hứa Ý.

Hôm sinh nhật Hứa Ý, Giang Dịch đột nhiên chạy đến thành phố B, gọi điện thoại nói với bà là không về nhà, lúc này bà mới bừng tỉnh, hai đứa hẳn là ở bên nhau.

Mỗi lần Hứa Ý tới nhà, bà luôn làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy.

Không nhìn thấy ánh mắt hai người nhìn nhau, không nhìn thấy Hứa Ý duỗi tay móc ngón tay Giang Dịch, không nhìn thấy Giang Dịch nắm tay Hứa Ý…

Tuy rằng có chút khảo nghiệm kỹ thuật diễn, nhưng bà cũng sẽ trộm cười sau lưng hai đứa.

Bà cảm kích tự đáy lòng Hứa Ý ——

Cô giống như thiên sứ đáp xuống nhà bọn họ, mang đến vui vẻ cho bà cùng Giang Dịch.

Bà vẫn luôn cũng không biết nên báo đáp Hứa Ý thế nào cho đủ.

Sau đó bà nghĩ tới, chuyện báo đáp Hứa Ý để cho Giang Dịch làm đi.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~