Anh Có Còn Tin Sói Tới Không?

Chương 29




❋ 29. Ở bờ biển

Editor: Lemon

Giang Dịch tựa như sủng vật, chậm rãi từ trong ổ chăn nhô đầu ra, đầu tóc lộn xộn dán lên da cô, làm cho cô phát ngứa.

Hôn dọc theo xương quai xanh hướng lên trên, cô bị ép ngửa đầu, hô hấp khó khăn, hai mắt đầy hơi nước, đèn đầu giường lảo đảo lắc lư, cũng trở nên mơ hồ.

Cô duỗi tay sờ đầu anh, đi xuống đến cằm, nâng mặt anh cùng anh đối diện ——

Ánh mắt Giang Dịch không còn giống trước, như là ở trong chăn bị nóng đến ướt át. Anh thở gấp, hơi thở vừa nóng vừa ướt phả lên người cô, cô cảm thấy hai người giống như đang bờ biển, gió mang theo hơi nước phả lên da thịt cô, bị nước biển ép tới phập phồng không ngừng.

Dưới tác dụng của cồn, tất cả giác quan đều càng thêm nhạy bén, cô nghe được không phải tiếng hít thở, mà là khát vọng trong nội tâm anh đang kêu gào.

Như có như không đụng vào liền có thể làm thân thể xụi lơ.

Hứa Ý cảm thấy nóng, bị nhiệt độ cơ thể anh hong đến sắp hòa tan.

“Sinh nhật vui vẻ.” Giang Dịch nhìn chằm chằm cô ôn nhu nói.

“Cảm ơn anh.” Giọng Hứa Ý mềm nhũn, lông mi đều ướt, nặng nề mà chớp chớp, có vẻ mệt mỏi lại buồn ngủ.

Giang Dịch duỗi tay vuốt tóc lại cho cô, kiên nhẫn lại ôn nhu, chính mình cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Anh cúi đầu nhẹ như lông chim đặt một nụ hôn lên trán cô.

“Ngủ ngon, ngủ đi em.” Giang Dịch nằm ở bên cạnh ôm cô chậm rãi nói.

Hô hấp dần dần chậm lại, Hứa Ý nhìn mặt tường, thiếu chút nữa cho rằng vừa rồi thiếu chút nữa xảy ra trường hợp mất khống chế trong tưởng tượng của cô.

Cô cần bình tĩnh lại một chút, quay đầu hỏi Giang Dịch: “…… Anh khó chịu không?”

Mặt Giang Dịch vô cùng nóng, cô thấy đôi mắt ướt át lại trong trẻo của anh lóe lóe, môi dán bên tai cô: “Không khó chịu…… Ngủ đi em.”

Đầu óc Hứa Ý nóng lên, dựa vào ngực anhcọ cọ, trong dự kiến phát hiện một chút khác thường.

Cơ thể Giang Dịch cứng đờ, cô ngừng thở không dám cọ nữa.

Giang Dịch nhích ra sau một chút, ôm lấy eo cô không cho cô tiếp tục lộn xộn.

Hai người cách một khoảng rồi lại như không chịu được xa cách, cuối cùng Hứa Ý ngủ rồi, Giang Dịch lại cơ hồ một đêm không ngủ.

*

Hứa Ý say rượu nên thức dậy trễ, lúc tỉnh lại thì thấy Giang Dịch đang đứng ở mép giường thu dọn đồ đạt. Cô giống như cá chép lộn mình nhảy xuống giường, một giây sau che lại đầu đang choáng váng.

Giang Dịch sốt ruột chạy tới đỡ cô, đưa nước tới bên miệng cô.

Cô chầm chậm uống mấy ngụm.

Cô nắm lấy tay anh, “Cảm ơn học đệ.” Rõ ràng đầu còn đang choáng váng, ngoài miệng lại còn có thể tiếp tục nghịch ngợm.

Giang Dịch cười, trở tay nắm lấy tay cô, “Không thể uống rượu về sau em đừng uống lung tung.”

Hứa Ý cười ha ha hai tiếng, “Cũng không thể làm chuyện gì khác người không phải sao.”

Nghe cô nói, ánh mắt Giang Dịch đột nhiên nghiêm túc lên, đặt ly nước sang một bên, “Quên rồi sao?”

Hứa Ý cau mày, lắc đầu: “Không nhớ rõ.”

Giang Dịch nghĩ nghĩ: “Vậy quên đi.” Cũng không muốn làm cô cảm thấy anh lòng dạ hẹp hòi hoặc là vô cớ gây rối linh tinh.

Hứa Ý lại không biết tâm tư của anh, “Rõ ràng là không có. Em nhớ rõ em chỉ là buồn ngủ mà thôi, cũng không có làm chuyện điên——”

Giang Dịch cắt ngang lời cô: “Nhưng tối hôm qua lúc anh nhìn thấy em, em đang bị lớp trưởng lớp em nắm tay.” Mặt anh vô biểu tình, giọng nhàn nhạt như là đang nói chuyện râu ria gì.

Hứa Ý lại biết đây là dấu hiệu anh không vui, cô nhớ lại một vài hình ảnh, giọng đều yếu đi, “Em đụng vào tường…… cậu ấy sợ em bị thương.”

Giang Dịch không nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm cô, trong mắt đầy bất đắc dĩ.

Hứa Ý im lặng hai giây liền đầu hàng ——

Giang Dịch thoạt nhìn thật sự là quá đáng thương, còn tức giận rồi lại sợ cô nghe không lọt tai lời anh.

Cô nói: “Được rồi, về sau anh không có ở đó em sẽ không uống rượu.”

Sau đó đứng dậy hôn anh một cái, thấy khóe miệng mím chặt của anh hơi nới lỏng cô mới yên tâm.

Trong lòng cô nghĩ, Giang Dịch cũng khá dễ dỗ.

——

Chuyện lên giường ít nhất đến lúc Giang Dịch lên đại học

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~