Anh Chồng Tham Ăn

Chương 6




Edit: Thanh Na

“Anh chính là khách trọ của Tiểu Mạn?” Khang Nghiên Đình đã nghe Đỗ Tiểu Mạn đề cập qua rồi, chỉ có điều vẫn chưa có duyên gặp mặt mà thôi. Thấy anh ta không nói tiếp, cô cũng im lặng nhún vai, cô mới vừa tranh cãi ầm ĩ với ông xã một trận, bây giờ cô chỉ muốn ôm bạn tốt khóc lớn một trận mà thôi.

Sau nửa ngày, Mạnh Cảnh Vấn lạnh lùng ném một câu rồi phụng phịu lên lầu, “Chú ý kẻo côngốc ấy tưởng thật rồi ra mặt giúp cô đấy.”

Cắt, người đàn ông này cứ xen vào việc của người khác! Cô còn không biết tính cách của Tiểu Mạn sao? Đột nhiên Khang Nghiên Đình nhìn thấy bóng dáng vốn nên đang ở lầu một của Mạnh Cảnh Vấn. Chỉ thấy anh ta tùy tiện mở cửa phòng bếp, ló đầu vào, “Đỗ Tiểu Mạn, nhớ rõ đồ ăn khuya của tôi đấy.”

Lợi dụng! Rõ ràng Tiểu Mạn đang làm bữa tiệc an ủi cho cô mà, anh ta xem náo nhiệt cái gì? Còn cái xưng hô mắc ói ấy mà anh ta cũng nói ra miệng được sao? Không đúng! Rõ ràng Tiểu Mạn ngốc nghếch đã bị người đàn ông trong ngoài bất nhất này lừa mất rồi!

Khang Nghiên Đình lập tức thoát khỏi buồn bực, chuẩn bị một bụng lời nói để tẩy não Đỗ Tiểu Mạn. Rất nhanh, mùi thơm khiến người ta thèm ăn kèm theo bóng dáng của Tiểu Mạn đang nhẹ nhàng bước tới.

Mì sợi, mặt trên còn có trứng chần nước sôi và nước sốt thơm ngào ngạt. Ôi! Cảm động muốn khóc, Khang Nghiên Đình không khách khí nâng ly lên chuẩn bị cụng.

“Cậu ăn trước đi, mình sẽ xuống nhanh thôi.”

“Uhm.” Ăn hai miếng lót bụng, cô mới phản ứng kịp, Tiểu Mạn làm đồ ăn khuya cho tên trên lầu kia à. Cô miễn cưỡng ăn thêm hai miếng, vừa thấy Đỗ Tiểu Mạn xuống lầu lập tức mời cô ấy tới, “Tiểu Mạn! Xem ra anh ta không phải là người gì tốt đâu, làm sao cậu dám cho anh ta thuê phòng?”

Đỗ Tiểu Mạn vỗ vỗ đầu vai cô bạn: “Yên tâm đi, mình đã từng học qua Taekwondo rồi.”

“Ngừng, cái công phu mèo cào đó của cậu thì có thể đối phó được ai chứ?” Rõ ràng Khang Nghiên Đình sợ bạn tốt bị xấu nam lừa đi. “Móa nó, nói ra thì cả bụng tức.” Cô nàng nói xong nước mắt một vòng quanh mắt, thở phì phò đập mạnh xuống bàn.

“Cái kia, hôm nay cậu không định về à? Không nói với Lưu Chương một tiếng sao?”

“Mình mới không thèm để ý đến anh ta.”

Đỗ Tiểu Mạn đau đầu, tay chân không biết nên làm gì, từ ngữ nghèo nàn, “Không sao, không sao, ở đây với mình.”

“… À, Tiểu Mạn, cậu cũng 25 tuổi rồi đúng không? Mình giới thiệu bạn trai cho cậu nhé?”

Cô không nói gì, chỉ nhìn người vừa nãy còn rối rắm vì giận chồng, tâm tình bi thương đã biến mất trong nháy mắt.

“Đừng nhìn mình như vậy, mình chỉ muốn dính chút không khí vui mừng thôi mà, không được sao?” Khang Nghiên Đình vung tay lên, rất có khí thế đại tỷ, “Đợi lão nương xử lý tên xấu nam này xong sẽ giới thiệu đàn ông cho cậu!”

“Nói như hát hí khúc! Lại còn “Đợi lão nương”, ha ha ha ha ha…”

Khang Nghiên Đình lập tức bay qua ôm cổ của cô, “Này này này, muốn chết phải không? Dám cười lời mình nói?”

“Không dám không dám… Nhẹ chút, cổ của mình…”

Hai người cãi nhau ầm ĩ một chút, Đỗ Tiểu Mạn buộc Khang Nghiên Đình phải ăn hết nửa bát, “Đi lên lầu tắm rửa đi, mình dọn xong sẽ lên với cậu.”

“Ừ.”

“Quần áo thì tự lấy đi nhé.” Nghĩ đến việc có thể tâm sự với bạn tốt trắng đêm, tâm trạng của Đỗ Tiểu Mạn tốt lên hẳn, vì dì cả mà khó chịu cũng bốc hơi thành mây khói.

Chỉ có điều cô quên mất, trong phòng cô còn một thực khách khác.

“Ấy! Sao anh lại ở trong phòng Tiểu Mạn?”

“Người phụ nữ này, sao cô còn chưa đi?” Trong mắt Khang Nghiên Đình, người này chỉ là người ngoài vậy mà anh ta lại như đại gia, nghiêng chân ngồi lên chiếc ghế sô pha duy nhất trong phòng ăn đồ ăn vặt.

Tròng mắt cô híp lại, “Anh muốn đánh chủ ý lên Tiểu Mạn?” Thù mới hận cũ đối với người đàn ông này phun trào, cô hung hăng buông lời: “Hừ, Tiểu Mạn không thể nào nhìn trúng anh đâu!”

“Mắc mớ gì tới cô?” Mạnh Cảnh Vấn đá mắt qua.

Đáng giận!

Đang lúc hai người còn mắt to trừng mắt nhỏ, nữ đầu bếp đại nhân đẩy cửa ra, “Hả? Hai người đều tụ họp ở phòng mình sao?” Mắt thoáng nhìn qua, đột nhiên cô nổi giận, “Mạnh Cảnh Vấn! Anh anh anh!!! Lúc chiều là ai đã khinh bỉ tôi mua mấy thứ này hả?” Nhìn bây giờ xem, người ăn nhiều nhất lại là ai hả?

“Chưa ăn no.” Mạnh Cảnh Vấn tùy tiện nhét tiếp khoai tây chiên vào miệng.

“… Ngay vị yêu thích của tôiiii!!!” Đỗ Tiểu Mạn phồng miệng vạn phần oán hận.

Khang Nghiên Đình nhìn hai người cãi nhau, nghi ngờ mãnh liệt nhìn về phía Mạnh Cảnh Vấn, cảm thấy người đàn ông này không có ý tốt với Đỗ Tiểu Mạn. Lúc này, một trận gào khóc om sòm phá hủy bầu không khí.

Đỗ Tiểu Mạn và Mạnh Cảnh Vấn cùng quay đầu lại nhìn Khang Nghiên Đình, cô nàng ho nhẹ một tiếng, nhận điện thoại. “… ừ, hả? Tốt nhất, là nên hỏi Đỗ Tiểu Mạn? Ừm, tớ sẽ chịu trách nhiệm liên lạc với cậu ấy, có tới hay không tớ cũng không dám cược đâu…”

Hả hả hả? Có nhắc tới cô? Đỗ Tiểu Mạn tạm thời buông tha cho con sâu bòn rút đồ ăn vặt của cô, chuyển ánh mắt thăm hỏi sang Khang Nghiên Đình. Đợi đến khi Khang Nghiên Đình cúp điện thoại, thấy cô bạn mình giống như con chó nhỏ mong chờ đáp án.

“Sau lễ không phải có kì nghỉ dài sao?Bạn đại học hẹn họp nhau ba năm một lần, yêu cầu dắt người nhà tới luôn.”

Đỗ Tiểu Mạn sửng sốt một chút, sau đó lập tức quay đầu đi vờ như không nghe thấy.

“Chẳng lẽ là bắt buộc à?” Mạnh Cảnh Vấn ở một bên xem náo nhiệt chen miệng vào.

“Lớp bọn tôi nhắc tới thì đúng là trăm năm khó họp một lần, từ khi tốt nghiệp chỉ trừ cái đứa này…” Khang Nghiên Đình chỉ chỉ cái người đang cố thu mình xuống mức thấp nhất, Đỗ Tiểu Mạn, “Không chịu đi một mình! Cho nên lúc tốt nghiệp đã hẹn ba năm sau sẽ họp mặt, người người đều phải dẫn người nhà đi, đặc biệt là cái tên này này.”

Mạnh Cảnh Vấn che miệng cười: “Khụ, nhân duyên của cô ta tốt thật đấy.”

“Dừng ngay, là vì cô ấy ngốc mà!” Khang Nghiên Đình liếc mắt. Cảm thấy trước mắt phải kích thích cô ấy ra khỏi nhà!!!!

“Cậu mới ngốc, cậu mới là ngốc í!”

“Xem đi, chỉ cần tùy tiện kích thích một chút đã xù lông lên rồi, đầu năm nay rộ lên em gái ngốc nghếch như thế này này.” Như tú bà, Khang Nghiên Đình cười vô cùng hèn mọn bỉ ổi, “Nói thật, mình có một người bạn học cũng không tệ, để mình giới thiệu cho cậu rồi tuần sau mang người theo cho nở mày nở mặt nhé?”

Đỗ Tiểu Mạn liên tục khoát tay, bất chấp trong phòng vẫn còn hai người, bỏ lại hết để chui vào nằm trong chăn, cuối cùng chỉ chừa lại đôi mắt ở ngoài, tiện thể nặng nề ném lại hai chữ: “Không cần.”

Khang Nghiên Đình dùng ánh mắt giết người lăng trì Mạnh Cảnh Vấn: “Anh có thể cút ra ngoài được rồi đấy.”

Xưa nay trời đất bao la ông chủ Mạnh Cảnh Vấn là lớn nhất, ngửa đầu lên uốn éo giả bộ không nghe thấy gì. Hơn nữa, người trong phòng trong kia bọc chăn thật tốt, nhìn cô ấy như vậy, có vẻ như vốn không cho anh là đàn ông, cũng không đặt anh vào mắt, anh có ở đây hay không cũng không có ảnh hưởng gì mà? Nghĩ tới đây, đột nhiên anh nhíu mày, sao cách nghĩ này lại khiến người khác không thoải mái thế nhỉ?

Anh liếc nhìn cô gái chị em với người xem anh không phải là đàn ông kia, khóe miệng đột nhiên nhếch lên: “Cuộc họp mặt tuần sau của hai người, tôi sẽ đi với cô ấy.” Trong lòng anh đang tính toán kế hoạch để bắt người.

“Không cần.” Diễn viên đang thấp thỏm chờ mong lại ném sang cho anh hai chữ.

Mạnh Cảnh Vấn nhíu mày, lòng tràn đầy mong đợi và hi vọng lập tức bị giết chết trong phút chốc, anh hung dữ quát về phía Đỗ Tiểu Mạn: “Đây là quyết định! Không phải là thương lượng với cô.” Nói xong thì nghe thấy âm thanh như cô vừa làm một động tác mạnh muốn đứng lên đạp anh rồi phản bác lại, anh lại bổ sung thêm một câu, “Tôi muốn đi xem xem dựa vào khuôn mặt bánh bao này thì có nhân duyên tốt như thế nào.”

Cái lý do này mà anh ta không thấy gượng ép à? Đỗ Tiểu Mạn sớm đã thành quen với thói ông chủ của anh chàng này rồi, chui cả đầu vào trong chăn, “Đình Đình, lúc lên giường nhớ tắt đèn nhé.”

Hả? Khang Nghiên Đình quay qua quay lại nhìn hết người này lại nhìn sang người kia, tình huống như vậy hình như có chút không thích hợp. Mạnh Cảnh Vấn đứng lên đồng thời cầm một bao đồ ăn vặt đi ra ngoài, không thèm để ý người đứng trong phòng còn sững sờ, khoát tay nghe lời tắt đèn đi.

“Á?!?!” Khang Nghiên Đình phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi, sao trên đời này lại có người đàn ông xấu xa như vậy?

Đỗ Tiểu Mạn trò chuyện với Khang Nghiên Đình không bao lâu thì đã đi đánh cờ cùng Chu Công. Mặc dù như thế, sáng ngày hôm sau cô thức dậy vẫn bị dì cả giày vò đến mặt trắng bệch.

Mạnh Cảnh Vấn cau mày xem cô mấy lần, sau đó chê bai thể chất yếu ớt của cô, vừa thuần thục giúp cô xử lý công việc buôn bán đã dừng mấy ngày.

Vốn có bạn tốt ở đây, hẳn là anh ta không cần phải nhiều chuyện như vậy, nhưng lần nào lên lầu, ngay cả bưu kiện anh cũng không mở ra xem, bực bội vuốt vuốt trán, sau đó quyết đoán bấm số điện thoại của bác sĩ Lý ngày hôm qua.

“… Nước đường đỏ?” Đó là cái lông gì vậy? Mạnh Cảnh Vấn vừa hỏi ra miệng đã hối hận, nghe thấy đáp án thì lập tức cúp điện thoại. Kỳ quái, tại sao anh cần phải lo lắng cho Đỗ Tiểu Mạn? Anh ngã lên giường, suy nghĩ cả buổi mới tìm cho mình một lý do quang minh chính đại. Sức khỏe cô ấy không tốt thì không thể xuống bếp, người khổ là cái dạ dày của anh mà!

Cơ thể nhanh hơi suy nghĩ. Chờ anh kịp phản ứng mình đang làm gì, thì đã sắp lật tung phòng bếp lên rồi.

“Này! Anh thừa dịp Tiểu Mạn không thoải mái phá hư đúng không?” Khang Nghiên Đình vừa đúng lúc xuống bếp bị dọa sợ.

Mạnh Cảnh Vấn khinh thường giải thích, tiếp tục tìm kiếm thứ gọi là đường đỏ mà anh chưa từng thấy.

Khang Nghiên Đình bị gạt sang một bên cũng không giận, sau khi thấy anh ta lục lục tìm loạn một hồi, cô lắc lắc trên tay cái gì đó, “Đang tìm cái này?”

Hai chữ “Đường đỏ” chà bá lửa suýt chọc mù mắt anh. Anh đứng thẳng, khẽ dựa vào khung cửa, “Cô ấy uống rồi?”

“Ừ.” Khang Nghiên Đình gật nhẹ đầu, “Vẫn là đau đến mức không ngủ được.” Người đàn ông này đối với Tiểu Mạn không tầm thường, theo như cô lăn lộn tình trường đã nhiều năm, chậc chậc, hấp dẫn, hấp dẫn mà!

Quả nhiên, lông mày Mạnh Cảnh Vấn khẽ nhướng, anh nhếch môi, bước nhanh lên lầu.

Hì hì, Khang Nghiên Đình vụng trộm cười ở phía sau. Duyên phận ấy mà, thời điểm nên đến thì thật muốn ngăn cũng không ngăn được.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: T^T