Editor: Thanh Na
“Sao hôm nay em đến muộn thế?” Mạnh Cảnh Vấn lầm bầm một câu. Tưởng Vinh đứng bên cạnh cứ ngỡ như nhìn thấy hình ảnh một con chó lớn đang ngồi chồm hổm bên cạnh chủ nhân đòi cho ăn.
Đỗ Tiểu Mạn nghiêng mắt liếc nhìn anh một cái, rồi đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, cô tò mò nhìn về phía Tưởng Vinh, “Chào anh.”
“Chào chị dâu! Tôi là Tưởng Vinh, sau này chị muốn mua nhà mua cửa thì cứ tìm tôi là được.”
“Cậu lăn được rồi đấy!” Xem anh là người chết có phải không? Nhìn vợ anh mãi làm gì? Mạnh Cảnh Vấn quát Tưởng Vinh.
“Hả?” Đỗ Tiểu Mạn liếc qua, vỗ xuống bàn một cái “Đi ăn cơm! Để em tính sổ với anh!”
Mạnh Cảnh Vấn lập tức ỉu xìu, khí thế hung hãn vừa nãy biến mất chẳng sót lại gì, ngoan ngoãn bưng cơm thui thủi đi về một góc.
Tưởng Vinh kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Tiểu Mạn, bội phục sát đất, “Chị dâu ơi!!! Sau này em sẽ lăn lộn với chị, chị cần gì cứ gọi nhất định em sẽ tới!”
“Ha ha, cậu với A Vấn là anh em tốt hả?”
“Chị dâu thật có mắt nhìn!” Vỗ mông ngựa, chân chó Tưởng Vinh gật đầu, sau này cậu phải ôm đùi thật chuẩn. Mạnh Cảnh Vấn chỉ là con cọp giấy hoàn toàn không có lực công kích.
Đỗ Tiểu Mạn bị anh ta nói như vậy hơi đỏ mặt, “Đúng rồi, cậu đã ăn trưa chưa?”
“Vẫn chưa ạ.” Tưởng Vinh biểu hiện vô cùng thê thảm, nhân tiện oán hận chuyển mắt nhìn sang đồ quỷ đang ăn uống sung sướng kia. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng khi nhìn thấy Mạnh Cảnh Vấn ăn mà không thèm ngẩng mặt nhìn ai thì cậu ta vẫn bị kinh hãi. Mạnh đại gia là kẻ bắt bẻ đồ ăn thức uống có tiếng, mặc kệ đi quán nào cũng chê món này không đủ ngon miệng, món kia nấu quá chín, thậm chí còn thích giỡn bảo món nọ không hợp khẩu vị của đại gia.
“Hôm nay tôi có làm nhiều hơn bình thường, cậu có muốn dùng chung với A Vấn một chút không?”
“Không được!!” Mạnh Cảnh Vấn cật lực phản đối, tốc độ ăn cơm tăng nhanh gấp bội.
Đỗ Tiểu Mạn chống cằm tỏ vẻ không sao: “Không có gì, anh cứ từ từ ăn đi.” Sau khi nhận được ánh mắt “Qủa nhiên bà xã đối xử với anh tốt nhất” cô khẽ cười đứng dậy nói: “Em dẫn cậu ấy về quán ăn.”
Trong đầu Tưởng Vinh chợt nhớ tới lúc trước Mạnh Cảnh Vấn có cho cấp dưới đến hỏi mặt tiền cửa hàng nơi góc đường, hóa ra là hỏi cho chị dâu!
“Đỗ Tiểu Mạn!”
Còn dám tỏ sắc mặt với cô sao? Mặt Đỗ Tiểu Mạn trầm xuống, vì tài nấu nướng nên mới lấy cô à? Đừng hòng nói vài ba câu thì cô quên nhé, chuyện này cô phải tính toán rõ ràng mới được.
Mạnh Cảnh Vấn tiếp nhận sóng điện tức giận của cô, sợ tới mức lập tức im lặng. Chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Đỗ Tiểu Mạn dẫn Tưởng Vinh đi ra ngoài. Anh đặt hộp giữ nhiệt xuống bàn, hao tâm tổn trí xoa xoa đầu mình, phải làm thế nào để dỗ dành bà xã đây, gào khóc!
Tuy rằng hiếm lắm mới thấy Mạnh Cảnh Vấn bị ăn đạn, nhưng nói gì thì nói anh ta cũng là lão đại của mình, Tưởng Vinh liếc trộm sắc mặt của Đỗ Tiểu Mạn, mở miệng hỏi: “Cái đó, chị dâu à, chị nghe lời nói của em với lão đại rồi à?”
“Uhm.”
Sặc! Thật hết hồn! Mặt không hề có cảm xúc gì cả! Chị dâu vừa nãy hơi ngại ngùng đỏ mặt đi đâu mất rồi? Tưởng Vinh lặng lẽ dịch sang chỗ khác một bước, “Chị dâu, lão đại không có ý gì đâu, chị đừng tức giận.”
“Hửm?”
Hả? Vẫn trả lời một chữ sao? Tưởng Vinh vội vàng giải thích tiếp: “Em cảm thấy chắc chắn là lão đại rất yêu chị, ảnh chỉ nghe lời mỗi chị thôi đó.” Câu này tuyệt đối là sự thật, cậu không hề nói lung tung đâu.
Khuôn mặt Đỗ Tiểu Mạn co lại, người anh em này của Mạnh Cảnh Vấn thật dễ thương, nhìn dáng vẻ căng thẳng ấy như thể vợ của cậu ta hiểu lầm cậu ta không bằng, “Được rồi, đây là chuyện của chúng tôi. Cậu có muốn nếm thử đồ ngọt tôi làm không?”
“Được.” Trong lòng Tưởng Vinh mặc niệm cho Mạnh Cảnh Vấn một giây, sau đó không do dự quỳ dưới trướng Đỗ Tiểu Mạn.
Mà người đang ngồi một mình trong văn phòng đâm đâm đồ ăn, lần đầu tiên Mạnh Cảnh Vấn biết thế nào gọi là ăn không biết ngon. Trong đầy chỉ toàn hình ảnh Đỗ Tiểu Mạn tức giận. Không phải bộ dáng tức giận khi bị anh trêu chọc, mà là … Đỗ Tiểu Mạn thật sự vô cùng tức giận.
Aiz! Mạnh đại gia thở dài một phen, bắt đầu thay đổi chủ đề rối rắm là anh nên đuổi theo đầu bếp nhỏ ngay bây giờ hay là cố nhịn đến giờ tan tầm luôn.
Có lẽ bây giờ mà đuổi theo thì đầu bếp nhỏ nhà anh sẽ không cho anh sắc mặt tốt đâu. Nhưng mà đợi tới tan tầm thì anh lại sợ cô nhỏ nhà anh chuồn mất! Ngay cả khi không có linh cảm thiết kế, anh cũng không đau đầu như thế nàyyyy!
Vì vậy, buổi chiều hôm đó phòng họp như có cuồng phong quét qua, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, vị lão đại này lại bắt đầu công kích rồi T^T!
Sau khi tiễn bước Tưởng Vinh, Đỗ Tiểu Mạn tự nhốt mình vào phòng bếp, bắt đầu xoa mặt. Ngược lại cô rất muốn hung dữ mắng Mạnh Cảnh Vấn 180 lần, nhưng đây không phải điểm mạnh của cô. Cô có mắt, cô thấy được chứ. Đúng như Tưởng Vinh nói, Mạnh Cảnh Vấn đối xử với cô rất tốt. Chỉ có điều, bây giờ hai chữ “Rất tốt” này phải đánh thêm một dấu chấm hỏi.
Thật sự là vì tài nấu nướng cô cô mới đối xử tốt với cô sao?
Đỗ Tiểu Mạn suy nghĩ nửa này, ngược lại cơn tức trong bụng cũng tiêu tan đi không ít. Sau hồi lâu, trong lòng hừ lạnh một tiếng, ông chủ Mạnh không để cô dễ chịu thì anh cũng đừng hòng dễ thở.
Tối hôm đó, Mạnh Cảnh Vấn bắt đám cấp dưới nô dịch làm luôn phần việc của anh, sao đó ánh mắt trông ngóng đi đến “Quán ăn bà chủ Mạnh”. Đứng trước cửa, anh vẫn cảm thấy lúc trước bản thân lấy cái tên này quá là hoàn mỹ luôn. Càng đọc càng thuận miệng!
“Bà chủ đâu rồi?”
“Phòng bếp ạ.” Sinh viên làm thêm thấy có ông chủ lớn đến, làm nhiều lần nên lần này cũng vội vàng báo cáo: “Hôm nay tâm trạng của chị Tiểu Mạn không tốt lắm, hình như cả buổi chiều chị ấy chưa từng bước ra khỏi phòng bếp.”
Anh đụng phải phiền toái lớn rồi… Mạnh Cảnh Vấn trộm che trái tim nhỏ bé yếu ớt của mình, “Vợ ơi! Anh tới đón em tan tầm này.”
Cửa phòng bếp mở ra rất nhanh, anh nhìn thấy bà xã nhà mình mỗi tay cầm một phần thức ăn đi ra, không biết có phải là đồ ăn cho mình không nên anh do dự không biết có nên đưa tay lấy đồ ăn không.
Đỗ Tiểu Mạn nhếch môi, “Ừ, phần này là của anh.”. Một phần khác là của bạn sinh viên làm thêm.
Cảm động quá! Mạnh Cảnh Vấn không hề nghi ngờ, hạ miệng xuống bánh bơ chuối, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc, múc một muỗng thật lớn bỏ vào miệng. Sau đó, anh lập tức thay đổi sắc mặt suýt nôn cả ra.
Thái độ tốt mà sao hương vị này lại… khó ăn đến thế chứ. Anh trộm nhìn thoáng qua gương mặt không hề thay đổi của Đỗ Tiểu Mạn, vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, gương mặt cứng ngắc cố nặn nụ cười, giơ ngón cái lên: “Ăn ngon!!!”
“Ngon thì anh mau ăn hết đi.”:)
Khổ của mình phải tự mình nuốt. Lúc Mạnh Cảnh Vấn cười ha ha cố gắng tiêu diệt bánh hương bơ chuối của mình thì bạn sinh viên làm thêm kia thật lòng thật dạ tán thưởng vì món ăn thật là ngon.
Mạnh đại gia lập tức giác ngộ! Đầu bếp nữ nhà anh cố ý chỉnh anh đây mà. Nhưng anh đã ăn sắp xong rồi sao cô vẫn chưa cười? Không phải là anh chỉ nói sai một câu mà cả đời sẽ phải ăn loại thức ăn như thế này chứ? Nghĩ tới đây anh bất giác phát run.
“Ăn xong rồi à?”
“Ừ.” Mạnh Cảnh Vấn thử tới gần Đỗ Tiểu Mạn, thấy cô không phản đối, lập tức cọ cọ vào vai cô, “Bà xã à, chúng ta về nhà nhé?” Có sai gì cần phải xin lỗi cũng phải về nhà nói!
“…Ừ, về nhà thôi.” Một tay Đỗ Tiểu Mạn hung dữ nhéo của anh, một tay chống nạnh, có hơi kiêu căng bảo: “Một lát nữa em hỏi một câu anh phải đáp một câu, nói dối câu nào thì anh tự biết hậu quả nhé!”
Mạnh đại gia lập tức biến về dạng trung khuyển, gật đầu lia lịa biểu hiện quyết tâm. Anh nhìn Đỗ Tiểu Mạn bĩu môi tung tăng đi ra cửa, trong lòng không khỏi âm thầm cười.
Cả buổi chiều anh lo sợ vô ích rồi, thật ra đầu bếp nữ nhà anh vốn dĩ rất tin anh.