Mà lãnh đạo Bạch thị đứng xem toàn bộ quá trình, lúc này đã từ rung động đến chết lặng.
Bạch Phi Nhi nghe Tần Nam nói vậy thì lạnh lùng nhìn Trần Hạo, cô biết chuyện này không thể không liên quan đến anh.
Hôm qua đưa Tần Nam đến khách sạn, cô đã ám chỉ đủ loại ưu đãi, thậm chí còn nói bóng nói gió có thể trao đổi kỹ thuật, nhưng những thứ đó còn không thể để ông ta nhượng bộ nửa bước.
Lúc này Tần Nam chỉ mới gặp Trần Hạo mà đã gần như tặng không toàn bộ hợp đồng rồi.
Trần Hạo à Trần Hạo! Rốt cuộc anh còn giấu em bao nhiêu chuyện đây?
Mà lúc này Trần Hạo lại tỏ ra vô tội, anh nhìn Tần Nam và Bạch Phi Nhi rồi hỏi: “Có vẻ như vấn đề của mọi người đã được giải quyết rồi, tôi đã được đi vệ sinh chưa?”
Nghe vậy, Bạch Phi Nhi cạn lời nghẹn họng.
Tần Nam thì cứ như phục vụ bố mình, tiến lên lấy lòng: “Anh đi đi anh đi đi, làm chậm trễ việc giải quyết vấn đề của anh rồi, nhà vệ sinh trơn lắm, anh cẩn thận đấy!”
Trần Hạo tức giận lườm tên này một chút, khiến Tần Nam lập tức hoảng sợ.
Mà những người còn lại cũng xì xào bàn tán vì sao Tần Nam lại sợ Trần Hạo như thế!
Giang Ngạo Tuyết im lặng cười khổ, nghĩ thầm, đúng là không có việc gì mà tên này không giải quyết được!
Trước đó Tần Nam còn kiêu căng, vểnh mũi lên tận trời, căn bản không thèm để Bạch ở trong lòng, lúc này lại nhỏ bé như một hạt bụi ở trước mặt Trần Hạo.
Giang Ngạo Tuyết nghĩ như thế nào cũng cảm thấy như đang nằm mơ.
Rất nhanh, Tần Nam và Bạch thị đã ký kết hợp đồng, cung cấp kỹ thuật cho Bạch thị sử dụng mà không thu phí, đương nhiên Bạch Phi Nhi sẽ không từ chối.
Sau khi ký hợp đồng xong, Tần Nam suy nghĩ có phải nên đến gặp Trần Hạo một chút không, nhưng lại sợ khiến anh không vui, cuối cùng lựa chọn rời đi.
Bạch Phi Nhi giải quyết xong tất cả mọi chuyện, liền gọi điện thoại bảo Trần Hạo vào phòng làm việc của mình.
Sau khi đến, Trần Hạo liền uể oải ngồi ở trên ghế đối diện cô, làm như không nhìn thấy ánh mắt như dao của Bạch Phi Nhi.
Bạch Phi Nhi không nói lời nào, anh cũng không nói, cuối cùng, cô thua trận.
"Anh không muốn giải thích vì sao Tần Nam lại sợ anh như thế à? Anh đừng có nói với anh, lại là bởi vì anh chữa bệnh cho ông ta đấy!”, Bạch Phi Nhi nói.
Trần Hạo cười một tiếng, biết không giấu được chuyện này, liền nói: “Cũng không phải chữa bệnh, là anh đã cứu mạng ông ta!”
Bạch Phi Nhi hỏi: “Chỉ là cứu mạng?”
Tần Nam ký hợp đồng kia có nghĩa là gì, không ai rõ ràng hơn Bạch Phi Nhi.
Hợp đồng này căn bản không thể dùng tiền tài để cân nhắc giá trị.
Cho dù Trần Hạo không nói dối, thật sự là đã cứu mạng ông ta.
Bạch Phi Nhi cũng cảm thấy dùng hợp đồng này để trả ơn cứu mạng là quá lớn, loại người hay thích soi mói như Tần Nam, sao có thể hào phóng như vậy?
Trần Hạo ngẫm nghĩ, vẫn quyết định nói thẳng, anh biết nhất định phải vượt qua chuyện này, nếu không hai người vĩnh viễn sẽ cách nhau một bức tường, so với việc che giấu, còn không bằng nói ra: “Nếu nói một cách nghiêm túc, Tần Nam chỉ có thể coi là một người làm công thôi!”
Bạch Phi Nhi nghe anh nói như thế thì sợ hãi.
Cô cũng không giật mình bởi vì tin tức này, mà bất ngờ vì những thứ mà Trần Hạo biết.
Trước khi lựa chọn hợp tác với nhà họ Tần, Bạch Phi Nhi đã điều tra qua về nhà họ Tần và Tần Nam..