Mẹ nhà anh! Anh không thể để chủ tịch bớt lo được sao?
Chỉ có Bạch Phi Nhi là bình tĩnh nhất.
Cô biết rất rõ, miễn cưỡng nhân nhượng để đổi lấy hợp đồng chỉ được một thời gian thôi, Tần Nam là một người được đằng chân lân đằng đầu, sớm muộn gì hai bên cũng sẽ sinh ra mâu thuẫn không thể hoà giải.
Bạch Phi Nhi thà để việc hợp tác này thất bại ngay từ lúc bắt đầu, ít ra Bạch thị chưa bỏ vốn, cũng sẽ không có tổn thất.
Tần Nam đen mặt lại, tỏ ra nịnh nọt sợ đắc tội đại thần, vội vàng nói lời tâng bốc.
"Anh Trần, anh hiểu nhầm rồi, sở dĩ tôi muốn gặp anh, là bởi vì mỗi lần nhìn thấy anh, tôi sẽ nghĩ tới hai chữ ưu tú, có thể để cho tôi không ngừng đốc thúc mình tiến bộ, học tập anh, anh tuyệt vời...”
Tần Nam nói vậy khiến đám lãnh đạo đi theo Bạch Phi Nhi Bạch cũng cảm thấy buồn nôn.
Nịnh nọt kiểu này, sợ rằng cũng chỉ có công công bên cạnh hoàng đế thời xưa mới có thể sánh được!
Đồng thời những người này đều thấy kinh ngạc, Tần Nam lúc trước còn cực kì kiêu ngạo, một giây sau đã thành nịnh hót, chẳng lẽ Trần Hạo có bối cảnh đáng sợ gì hay sao?
Trần Hạo thấy Tần Nam như thế thì đen mặt lại, lúc muốn nói gì đó.
Ông ta nịnh hót buồn nôn xong, lại tiến đến lấy lòng: “Anh Trần, sao anh lại ở Bạch thị?”
Anh tức giận nhìn tên này một cái: “Phi Nhi là vợ tôi, tôi không ở Bạch thị thì ở đâu?”
Nghe Trần Hạo nói như thế, Tần Nam lại như bị sét đánh lần nữa, chỉ muốn khóc tại chỗ cho anh xem.
Ông ta nhớ đến trước đó mình trêu chọc kiếm chuyện chơi, lúc này sợ đến mức hai chân mềm nhũn, sao có thể ngờ được Bạch Phi Nhi lại là bà xã của tổ tông này chứ.
Nghĩ đến điều này, Tần Nam hận không thể cho mình hai cái tát.
"Anh Trần, chủ tịch Bạch là vợ của anh, sao anh không nói sớm?", Tần Nam biểu lộ khoa trương nói.
"Tại sao tôi phải nói cho ông? Mà tôi nghe nói, hôm qua ông chỉ trích rất hăng say đúng không?”, Trần Hạo âm trầm nói.
Tần Nam suýt nữa tiểu tại chỗ: “Ôi, anh Trần của tôi, tôi không biết mà! Nếu biết thì sao tôi dám?”
Trần Hạo lại làm lơ Tần Nam.
Tần Nam vội vàng chạy đến trước mặt Bạch Phi Nhi: “Chị dâu à! Chuyện lúc trước đều là tôi không tốt! Cái tính soi mói của tôi phải sửa lại, cô hãy rộng lượng bỏ qua cho tôi đi! Tóm lại đều là lỗi của tôi!”
Tần Nam vừa nói xong, những người khác điên rồi.
Mẹ nó đây là Tần Nam kiêu ngạo lúc trước ư?
Là Tần Nam nói phong cách của Bạch thị quá kém, nói gần nói xa vẫn không nhìn trúng Bạch thị sao?
Là Tần Nam lúc trước còn khoa tay múa chân bắt nữ nhân viên dùng nước hoa gì đó sao?
Trời ạ...!
Một đám lãnh đạo Bạch thị ngây ra.
Giang Ngạo Tuyết cũng trợn tròn mắt, sau khi nhìn Trần Hạo mới nghĩ thầm, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!
Chỉ là, vì sao Tần Nam lại sợ anh như thế chứ?.