Bàn đồ ăn tinh tế này cho thấy năng lực giao tiếp của Tiêu Nhất Phi, không chỉ kéo gần thêm mối quan hệ giữa Cửu Khúc và Vu Thừa Dân, mà cũng không bỏ mặc Mễ Giang Hàn.
Trong bàn ăn, Vu Thừa Dân lại đề cập tới chuyện trao đổi lần nữa, Mễ Giang Hàn cũng ngồi cạnh khuyên nhủ.
Trần Hạo vẫn giữ nguyên mọi thứ như cũ, không đồng ý ngay lập tức, chỉ nói chờ suy nghĩ thêm.
Ăn cơm xong, Tiêu Nhất Phi khách sáo tiễn Vu Thừa Dân và Mễ Giang Hàn đi, sau đó mới quay lại phòng làm việc của mình, mà Trần Hạo lúc này đang cà lơ phất phơ vắt chéo hai chân trên sofa.
Sau khi vào cửa, Tiêu Nhất Phi nhìn Trần Hạo bằng ánh mắt xem thường: “Tài nguyên có sẵn mà cậu cũng không định dùng, không hiểu cậu nghĩ gì”.
Trần Hạo cười híp mắt nói: “ n tình của cô có thể không nợ? Còn đổi lại phiền phức đây này!”
Tiêu Nhất Phi liếc đôi mắt quyến rũ khinh thường: “Thật không công bằng, cậu vì phòng chính làm biết bao nhiêu việc, nợ cô vợ bé như tôi chút ân tình thì lại léo nha léo nhéo, cậu có còn là đàn ông không?”
Mặt Trần Hạo cạn lời.
Nhìn thấy Trần Hạo cứng họng, Tiêu Nhất Phi đắc ý cười khúc khích: “Hay là, cậu giúp tôi nợ ân tình, tôi lấy thân báo đáp?”
Trần Hạo không thèm quan tâm những lời này, cười đứng lên: “Lẳng lơ như cô, lỡ lần nào đó chơi trội rước họa vào người, cô có hối hận không?”
Tiêu Nhất Phi cười tít mắt nói: “Tôi mong đợi lắm, cậu đừng khiến tôi thất vọng nhé, em trai!”
Trần Hạo cười lớn, xoay người đưa lưng về phía Tiêu Nhất Phi, sau khi vẫy tay với cô thì rời khỏi phòng làm việc.
Tiêu Nhất Phi nhìn theo bóng lưng cao lớn của Trần Hạo.
Trần Hạo rời khỏi tòa nhà làm việc liền đi thẳng tới bãi đỗ xe, đến bên cạnh xe anh mới lấy chìa khóa ra, đột nhiên trong lòng lướt qua một tia cảnh giác, anh dừng lại ngay tại chỗ nhìn về một góc trong bãi đỗ xe.
Một bóng người từ từ bước tới từ góc khuất.
Cơ thể đang căng cứng của Trần Hạo dần thả lỏng, anh nở nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.
Người đến là một thanh niên tuấn tú cao tầm 1m8, tóc xoăn tự nhiên, mép tóc cạo sọc caro, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng sự cơ trí kết hợp với bộ vest đắt đỏ vừa người, khí thế khiến người khác kinh sợ.
Càng để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác hơn là, rõ ràng thanh niên này đẹp trai ngời ngời nhưng lại không hề có cảm giác nữ tính, ngược lại còn trông rất mạnh mẽ, thậm chí, ở nơi tận cùng trong đôi mắt sâu thẳm kia còn là sự dũng cảm và ngang ngạnh giống hệt Trần Hạo.
Nhìn thấy người tới, Trần Hạo liền nở nụ cười, anh dùng sức dang rộng hai tay, sau đó hai người ôm nhau thật chặt.
Gặp lại nhau, hai người đều bất giác nhớ về những năm tháng rực rỡ cùng nhau kề vai chiến đấu, máu và nước mắt của họ đã đúc kết thành tình bạn, một tình bạn khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Sau cái ôm, thanh niên tuấn tú đánh giá Trần Hạo từ trên xuống dưới, anh thật nhớ hình ảnh hăng hái của bọn họ khi ở cạnh nhau năm ấy, lại nhớ những anh em đã rời khỏi bọn họ đi đến hoàng tuyền, không biết hốc mắt đã ửng hồng từ lúc nào.
Câu nói Trần Hạo xem là châm ngôn năm đó không ngừng vang lên trong đầu anh ấy lúc này.
Đại bàng một ngày cùng gió bay, cưỡi trên gió lốc bay thẳng lên chín vạn dặm.
Trần Hạo trong quá khứ chí khí ngút trời, tràn đầy năng lượng.
Nhưng Trần Hạo trước mặt đã hao mòn đi nhuệ khí tuổi trẻ, trong mắt thanh niên, trên gương mặt Trần Hạo ngày đó nhiều thăng trầm và u sầu hơn gượng mặt quen thuộc nhưng anh lại không thấy quen bây giờ.
Nếu như trước kia, người quen trong thế giới ngầm phương Tây nhìn thấy hai người họ chắc chắn sẽ sợ hãi không lý do..