Trần Hạo cười lạnh, hơi vung tay, ném sát thủ xuống đất như chó chết.
Trời!
Lúc này người ở xung quanh mới kịp phản ứng, vụ ám sát có vẻ cực kì kinh khủng nào lại kết thúc như thế, mọi người đều thi nhau hít khí lạnh.
Sát thủ bị ném xuống đất giống như chó, đã mất đi năng lực hành động, chỉ có thể nằm sấp như chó chết.
Sau khi Giang Ngạo Tuyết hết kinh ngạc, chợt phát hiện trong lòng bàn tay mình ướt sũng.
Cúi đầu nhìn là máu, mới nhớ tới em trai Giang Chiến Thiên vừa cản dao để bảo vệ cô ấy.
"Chiến Thiên, em không có chuyện gì chứ? Đừng dọa chị!”, Giang Ngạo Tuyết nói.
Sắc mặt Giang Chiến Thiên tái nhợt, cười một tiếng: “Chị, em không sao, chút vết thương nhỏ ấy không đáng là gì với em cả, trước kia ở doanh trại quân đội thường có! ”
Mới nói được một nửa, Giang Chiến Thiên liền ngậm miệng, bởi vì hốc mắt của Giang Ngạo Tuyết đã đỏ lên, dường như lại muốn rơi lệ.
Trần Hạo mỉm cười đi tới, đang muốn nói hai câu ấm lòng, lại cổ vũ cho hai chị em, cuối phố bỗng truyền đến tiếng còi cảnh sát chói tai.
Nghe được âm thanh này, Giang Chiến Thiên lập tức thay đổi sắc mặt.
Trần Hạo thản nhiên nói: “Cậu ở đây không thích hợp, đi trước đi!”
Anh ta gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn chị mình.
Giang Ngạo Tuyết nói: “Ngây ra đó làm gì? Đi nhanh lên!”
Giang Chiến Thiên nói: “Chị, chị tự chăm sóc mình cho tốt!”
Nói xong, anh ta xoay người rời đi.
"Trên đường cẩn thận!”, Giang Chiến Thiên vừa mới quay người, phía sau liền truyền đến giọng nói của Giang Ngạo Tuyết.
"Biết rồi!”, Giang Chiến Thiên đưa lưng về phía Giang Ngạo Tuyết, gật đầu rồi chạy lên xe của mình rời đi.
Lúc cô ấy đang muốn nói gì đó, xe cảnh sát việt dã đã lao nhanh tới, trượt bánh sau dừng ở bên đường.
Sau đó, một nữ cảnh sát xinh đẹp khí thế với đôi chân dài kinh người xuống xe đi thẳng đến chỗ bọn họ.
Quét mắt nhìn thấy tình hình xung quanh, sắc mặt nữ cảnh sát rất khó coi, sau đó cô ta nhìn thấy Trần Hạo, sắc mặt càng khó coi hơn.
Trần Hạo không khỏi nở nụ cười khổ, vốn dĩ anh cảm thấy có thể giải quyết được cảnh sát, dù sao mình cũng có chút quan hệ với Ngô Thành.
Nhưng bây giờ anh biết, chỉ sợ mọi chuyện sẽ không thuận lợi như anh tưởng tượng, vì sao? Bởi vì người tới là Mạc Tiểu Nhiễm từng có ân oán với anh.
Mạc Tiểu Nhiễm cho cấp dưới đi nói chuyện với người báo cảnh sát trước đã, sau đó dặn dò điều tra hiện trường rồi mới đi đến trước mặt Trần Hạo.
"Trần Hạo, sao chỗ nào cũng có anh thế? Nói đi, có phải lại là anh gây chuyện không?”, Mạc Tiểu Nhiễm đầy vẻ thù địch nói.
Giang Ngạo Tuyết sửng sốt, phát hiện ra Trần Hạo có quen với nữ cảnh sát xinh đẹp này, hơn nữa hình như còn từng có thù oán, nếu không đối phương sẽ không có thái độ như thế.
Trần Hạo nói: “Cô cảnh sát, cô nói vậy là có ý gì? Cảnh sát mấy người phá án đều là nhìn cái đoán ngay như vậy sao? Trường học dạy cô thế nào vậy? Lần này không phải do tôi gây chuyện, tôi là người bị hại!”
Mạc Tiểu Nhiễm nhìn sát thủ Mạnh Tam bị đánh thành bùn nhão trên mặt đất, lại nhìn tên sát thủ bị đánh tàn phế, nói: “Người bị hại? Trần Hạo, nếu là anh lời như vậy anh có tin được không?”
Trần Hạo nói: “Vừa rồi tôi mới ra khỏi nhà hàng, hai người này đã cầm vũ khí nhảy ra trước mắt tôi, đương nhiên tôi phải đánh trả rồi, ai ngờ bọn họ lại yếu ớt như thế, vừa đập một cái… đã thành thế này rồi".
Mạc Tiểu Nhiễm cạn lời, rất muốn đè tên vô lại Trần Hạo này xuống đất để đánh.
Đánh thành như thế mà chỉ là đập một cái? Anh nghĩ mình là siêu nhân chắc?
Lúc này, cấp dưới đi điều tra trở về, nhỏ giọng nói đầu đuôi câu chuyện vừa hỏi được ở bên tai Mạc Tiểu Nhiễm.
Cô ta không ngờ chuyện này giống như anh đã nói.
Những người còn lại đã chứng minh, vừa nãy mấy người Trần Hạo mới ra ngoài, những người này bỗng nhiên xuất hiện ám sát!
Nhưng mà trong khẩu cung có một điểm đáng ngờ, ở hiện trường có ba người, chứ không phải là hai người, vừa rồi trước khi bọn họ đến, một người khác đã rời đi trước.
Nhận được tin tức này, Mạc Tiểu Nhiễm đắc ý nở nụ cười, cô ta chắc chắn chuyện này không hề đơn giản, hơn nữa còn không thoát khỏi quan hệ với Trần Hạo.
Đúng lúc này, cấp dưới kiểm tra tình trạng của Mạnh Tam cũng quay về.
"Thủ lĩnh, xương cốt cả người tên kia đã bị đánh nát! Cứ như bùn nhão, chết hẳn!”
Mạc Tiểu Nhiễm nghe xong lời này liền nhìn chằm chằm vào Trần Hạo, ra lệnh cho cấp dưới: “Còng tay tên.