Sau đó, mặt mày cậu ta dữ tợn, tươi cười nhìn Trần Hạo: "Trần Hạo! Mày nói xem anh ta sẽ chọn thế nào?"
"Anh ta chọn cái gì thì tôi không biết, nhưng nếu anh không trả nợ, kết cục sẽ còn thảm hơn anh ta đấy!", Trần Hạo nói.
"Nực cười…"
Lúc Du Tử Uyên định nói gì đó, bất chợt Trần Hạo bóp cổ cậu ta, mẩu thuốc lá Du Tử Uyên còn ngậm ở ngoài miệng bị rơi xuống đất.
Ngay lập tức, mặt Du Tử Uyên tái mét, thở không ra hơi, sau đó, cậu ta còn có thể nghe thấy âm thanh răng rắc sắp nứt của cổ mình, đầu óc dần dần mơ hồ vì thiếu dưỡng khí, theo thời gian còn bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Hàn Vũ ngơ ngác, nhanh chân bước đến giữ chặt tay Trần Hạo: "Anh Trần, anh không thể…"
Trần Hạo cười khẩy hất văng bàn tay ra, ngay khi Hàn Vũ tuyệt vọng, Du Tử Uyên cảm thấy mình sắp tắt thở, trái tim sắp ngừng đập, khi cậu ta nghĩ mình chết chắc rồi thì Trần Hạo nhếch mép, buông lỏng tay ra: "Cảm giác sắp chết thế nào? Suy nghĩ kỹ chưa?"
Hộc… hộc… khi Trần Hạo buông tay ra, Du Tử Uyên há mồm thở hổn hển, trong mắt cậu ta ánh lên vẻ thâm độc.
Cậu ta tuy điên nhưng không ngu, lúc này, Du Tử Uyên cười điên cuồng móc ra tờ chi phiếu từ trong túi ra, thoả hiệp viết con số một trăm triệu.
Trần Hạo thuận tay nhét tờ chi phiếu Du Tử Uyên đưa vào trong túi: "Hy vọng anh sẽ không dại dột khiêu khích tôi lần nữa, tôi chỉ cần dùng ngón tay thôi là đủ giết chết anh rồi, nếu còn có lần sau thì tôi sẽ cho anh hối hận vì làm người!"
Lạnh lùng tàn nhẫn nói xong, Trần Hạo chậm rãi ung dung rời khỏi phòng Tổng thống.
Du Tử Uyên hung tợn như ma quỷ dõi theo hướng anh đi.
Lúc này, Hàn Vũ mới phản ứng nói: "Cậu chủ, tôi sai người băng bó cho cậu ngay đây!"
Du Tử Uyên dường như không nghe thấy những lời này, cậu ta quẹt tay lau vết máu trên trán, rồi thè lưỡi liếm bàn tay dính máu: "Ở Hải Dương nho nhỏ này, thế mà lại gặp được đối thủ như vậy, vui thật đấy!"
Hàn Vũ nhìn mặt mày hung dữ của cậu chủ mà không khỏi sởn tóc gai ốc, lần đầu tiên anh ta phát hiện ra cậu chủ nhà mình là một thằng điên.
Du Tử Uyên không thèm quan tâm suy nghĩ của Hàn Vũ ra sao, cậu ta chậm rãi ngả người trên sô pha, trong đầu hiện lên toàn bộ sự việc.
Vốn dĩ, Du Tử Uyên chỉ cảm thấy khiển trách Trần Hạo một tí là được rồi, nhưng xét thấy tình hình lúc này, trò chơi này không những phải tiếp tục chơi mà còn phải chơi lớn hơn nữa.
Khi Du Tử Uyên đang suy tư về những điều này, điện thoại trên tay cậu ta bỗng reo lên.
Liếc mắt nhìn thì thấy là thuộc hạ gọi điện tới, Du Tử Uyên tùy ý bấm chuông nối máy, bên trong truyền đến giọng nói hoảng hốt của thuộc hạ: "Cậu chủ… cậu chủ!"
"Nói, đã xảy ra chuyện gì hả?", Du Tử Uyên bình tĩnh hỏi.
"Người chúng ta cử đi liên hệ với nhà cung cấp nguyên liệu đã chết không rõ nguyên nhân rồi! Chắc là đã bị người đó giết!"
Nghe tin đó, Du Tử Uyên nhớ ngay tới lời uy hiếp lúc trước của Trần Hạo, âm u nói: "Chết rồi à? Thú vị đấy, sai người nhặt xác rồi phát phí an ủi cho gia đình đi!"
Dứt lời, Du Tử Uyên cúp điện thoại, ngôi sao nhỏ được cậu ta bao nuôi rồi bị vứt ở tỉnh lại gọi điện thoại tới.
"Tử Uyên, anh ở đâu thế? Em sợ lắm? Anh có thể trở về không?"
"Sao vậy?", Du Tử Uyên lạnh như băng hỏi.
"Cục cưng Teite của chúng ta đã chết rồi, nó còn bị ai đó chặt đứt đầu vứt ở trước cửa phòng khách sạn của em… anh ở đâu vậy, trở về sớm đi… em sợ lắm… hu hu hu!"
Du Tử Uyên nghe thế, càng tươi cười tà ác, Teite là một con chó cưng mà cậu ta tặng cho ngôi sao nhỏ: "Bây giờ tôi rất bận, không rảnh!"
Nói xong, Du Tử Uyên nhấn nút ngắt máy, Hàn vũ ở bên cạnh nghe thấy liên tục gặp chuyện xui xẻo, anh ta cau mày nói: "Cậu chủ, hay là chúng ta xem xét lại việc nhắm vào Trần Hạo đi?"
Du Tử Uyên âm hiểm liếc mắt nhìn Hàn Vũ: "Anh sợ à?"
Sâu trong đáy lòng Hàn Vũ run rẩy khi bị Du Tử Uyên dùng ánh mắt như thú dữ nhìn chằm chằm vào.
"Trò chơi này, tôi còn chưa nói chấm dứt thì phải luôn tiếp tục, rõ chưa?"
"Cậu chủ…"
Hàn Vũ còn muốn khuyên nhủ nhưng lại đón lấy ánh mắt giết người của Du Tử Uyên, anh ta nhận ra rằng được cậu chủ nhà mình không những không sợ mà dường như còn kích thích bùng nổ năng lượng khủng khiếp nào đó, bèn nuốt lấy câu nói kế tiếp của mình.
Vào ngay lúc này, trong Bạch Thị, Bạch Phi Nhi đang nghe Trưởng phòng Cung ứng hàng hoá báo cáo.
"Anh đến đúng lúc lắm, tính toán sổ sách hết chưa, trước mắt, hàng tồn kho của Diệc Hiên có thể chống đỡ được bao lâu?", Bạch Phi Nhi liếc mắt nhìn sơ qua số liệu, bây giờ, cô muốn biết con số chính xác, cô hy vọng nó chính xác đến từng con số không.
"Chủ tịch! Mọi chuyện đã giải quyết xong, nhà cung cấp nguyên liệu vừa mới báo là bọn sai sót, từ đầu đến cuối không hề có ý định giải trừ hợp tác với chúng ta, bọn họ còn tỏ vẻ áy náy, bảo sẽ chiết khấu 50% cho hai lô nguyên
.