Anh Chồng Khờ

Chương 556: 556: Hay Là Chúng Ta Cùng Đi Đi!






"Vậy tôi cảm ơn tổng giám đốc Tiêu trước nhé", nhận được lời hứa hẹn của Tiêu Nhất Phi, vẻ mặt của Lâm Thượng Văn nhẹ nhõm thấy rõ.

Vì có sự xuất hiện và lấy lòng Trần Hạo của Lâm Thượng Văn mà chuyện kế tiếp thuận lợi hơn rất nhiều, các viện trưởng và chuyên gia kia nháo nhào muốn hợp tác với Cửu Khúc, không những thế còn hạ cái tôi xuống nữa.

Sau khi Lâm Thượng Văn đi, khoảng mười phút sau, những người đến khảo sát cũng thỏa thuận xong việc hợp tác.

Tiêu Nhất Phi giao chuyện còn lại cho cấp dưới rồi ra bãi đậu xe, Trần Hạo đang ngồi trên xe chơi điện thoại.

Cô ấy mở cửa xe rồi nhìn chằm chằm vào anh, hỏi: "Cục cưng à, tôi thật là càng ngày càng không nhìn thấu cậu, cậu có bản lĩnh đến thế sao còn ở đất Hải Dương này đánh qua đánh lại thế? Đang chơi trò cao thủ chốn phàm trần đấy sao?"
"Cao thủ gì, phàm trần gì? Nói như đóng phim vậy!", Trần Hạo giả vờ không hiểu.

"Cũng đúng! Tôi tả chưa chuẩn, phải nói là cậu xuống cõi trần vì người đẹp chứ nhỉ? Hải Dương có Núi Băng Phi Nhi và yêu tinh tôi đây, ngoài ra còn một loạt các cô gái xinh đẹp khác, chậc chậc chậc!", Tiêu Nhất Phi mị hoặc nhìn anh nói.


"! "
Trần Hạo cạn lời, vấn đề này không cách nào trả lời cả, chủ đề này cũng nhất định không thể kéo dài! Anh không thể không thầm than, yêu tinh ơi là yêu tinh, sao lần nào cô ấy cũng nã đạn trúng tim đen vậy chứ?
Đọc tiếp tại TАмliπh247.

me nhé!
Trần Hạo đưa Tiêu Nhất Phi về câu lạc bộ Cửu Khúc rồi lái xe về Bạch Thị.

Đến bộ phận sales, anh còn chưa kịp bước vào thì bắt gặp Giang Ngạo Tuyết ở phía đối diện.

Cô ấy nhìn đồng hồ đeo tay, nhíu mày: "Tôi nói này, sau giờ này mới nhớ phải lên công ty làm việc thì khỏi tới luôn đi, anh không tới còn giúp tôi yên tĩnh được một lát, bây giờ anh chạy tới là cố ý chọc tôi tức giận đấy à?"
Trần Hạo cười ha ha: "Đâu có, do sáng nay có chút việc nên đến muộn ấy mà!"
"Không cần giải thích với tôi, chủ tịch tìm anh đấy!", Giang Ngạo Tuyết giận dữ nói.

"Tìm tôi?", anh bất ngờ.

"Tầm mười phút trước gọi hỏi anh có đến không, đến thì ra lệnh cho anh tới văn phòng cô ấy ngay!"
"Được, tôi biết rồi".

Trần Hạo gật đầu đáp rồi xoay người đi.

Giang Ngạo Tuyết hơi khó chịu nhìn theo bóng lưng anh, đột nhiên nhớ lại bài anh đã hát lúc đi team building, lòng dâng lên cảm xúc là lạ.


Giờ phút này, trong văn phòng của Bạch Phi Nhi.

Đàn anh khóa trên Tương Tĩnh Vũ đang lịch sự mỉm cười ngồi đối diện bàn làm việc của cô, thẳng thắn nói.

"Phi Nhi, em còn do dự gì nữa chứ? Buổi triển lãm nghệ thuật này rất hiếm hoi ở Hải Dương, bạn anh nói rằng mặc dù Hải Dương không phải là điểm dừng chân quan trọng nhất trong tua triển lãm du lịch nhưng ban tổ chức vẫn rất có lòng, mang đến không ít bức họa nổi tiếng và quý giá! Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì em sẽ hối hận đấy!"
Bạch Phi Nhi hơi dao động, muốn đi nhưng đi một mình với Tương Tĩnh Vũ thì có hơi không ổn.

Dù sao thì cô đã có chồng, phải suy nghĩ cho cảm nhận của Trần Hạo.

Thấy Bạch Phi Nhi rõ ràng muốn đi nhưng vẫn do dự, anh ta mỉm cười tiếp tục khuyên: "Phi Nhi, thế này không giống tính cách của em lắm, anh nhớ trước đây chỉ cần muốn làm là em sẽ không chần chừ mà!"
Cô đang định nói gì thì Trần Hạo xuất hiện ở cửa văn phòng.

Thấy anh, Bạch Phi Nhi cảm thấy nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.

Sau khi đi vào, Trần Hạo nhìn thấy Tương Tĩnh Vũ thì thản nhiên mỉm cười: "Thì ra là anh, bảo sao Phi Nhi lại vội vàng gọi tôi đến đây!"
Nhận ra người đến là ai, trong mắt anh ta hiện lên vẻ bực mình khó thấy nhưng ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười bình tĩnh lịch sự kia.


"Hôm qua một người bạn đã cho tôi mấy chiếc vé tham dự triển lãm tranh, tôi biết Phi Nhi thích nghệ thuật nên muốn đến mời cô ấy đi chung", anh ta nói.

Trần Hạo hô lên: "Triển lãm tranh à! Trùng hợp quá, tôi cũng thích nghệ thuật lắm, hay là chúng ta cùng đi đi!"
Tương Tĩnh Vũ tức đến mức liên tục thầm nói "Đậu xanh", ban đầu anh ta đã lên kế hoạch tạo thế giới riêng cho hai người, thế mà cuối cùng lại bị tên khốn Trần Hạo này quấy nhiễu.

Nhưng người ta là người chồng danh chính ngôn thuận của Bạch Phi Nhi, Tương Tĩnh Vũ cũng chỉ đành nuốt cơn giận xuống bụng.

"Dĩ nhiên là được rồi, nhưng tôi sợ là mấy sự kiện như triển lãm tranh sẽ khiến cậu Trần đây ngột ngạt đấy!", anh ta cười khẩy.

.