Nhìn thấy bóng đen vọt lên kia là Trần Hạo, Mark kinh ngạc.
Theo tính toán của hắn, cho dù có là người tiếp bóng giỏi nhất thế giới thì sau khi tiếp quả bóng hạng nặng kia của Rawson, cũng không thể nào nhanh như vậy đã chạy lên trước lưới, chứ đừng nói đến có thể tự nhiên nhảy lên đập bóng nữa.
Quả phát bóng hạng nặng của Rawson có tiếng tăm lừng lẫy trong giới bóng chuyền bãi biển, thậm chí được người ta gọi là quả phát bóng có thể giết người! Người có thể tiếp quả bóng đó không nhiều, chứ đừng nhắc tới người có thể làm được như Trần Hạo.
Trong một cái chớp mắt này, Trần Hạo đã thể hiện năng lực, tốc độ, phản ứng và tính nhạy bén số một của mình!
Mark khiếp sợ thầm nghĩ, người này thật sự chỉ là cầu thủ nghiệp dư chơi ở nhà thôi sao?
Mà lúc trong lòng Mark đang dậy sóng thì Rawson lại trực tiếp ngây ngẩn.
Bởi vì cú đập cầu đáng sợ kia của Trần Hạo xông thẳng tới mặt hắn ta.
Một giây sau, Rawson kêu thảm thiết ngã ngửa xuống đất.
Màn đập bóng của Trần Hạo quả thực quá nhanh, nhanh đến độ Rawson không kịp tránh.
Rawson bị đánh ngã xuống đất, không chỉ chảy nước mũi dòng dòng, mà trên mặt hắn ta còn in rõ dấu bóng.
“Đáng chết… Đáng chết…”, Rawson giận dữ bò dậy thì muốn mắng mẹ nó.
Hắn ta không thể nào ngờ tới, chuyện vốn dĩ muốn làm với Trần Hạo, cuối cùng mình lại phải chịu! Đây con mẹ nó là báo ứng sao?
Trong lúc Rawson đang suy nghĩ linh tinh, Trần Hạo lại cười híp mắt nói: “Chậc chậc! Vô địch thế giới à… Xem ra có lẽ các người thật sự thắng nhờ vào ba hoa rồi, đánh bóng dở quá!”
“Anh… Anh chờ đó cho tôi!”, Rawson kêu ầm lên.
Thua một cầu thủ nghiệp dư, còn làm mất mặt nữa, Rawson nuốt không trôi cục tức này, lửa giận ngút trời.
Sắc mặt Mark vô cùng khó coi: “Vừa rồi chúng ta khinh địch, trận bóng này tuyệt đối phải cho người khác thấy thực lực của chúng ta! Không thể khinh thường nhà vô địch thế giới được!”
Trần Hạo cười, cầm cầu trên tay, lần này đến phiên bọn họ phát bóng.
Anh tiện tay ném bóng bay lên thật cao trên không trung rồi nói: “Các người nên cẩn thận! Lực phát bóng của tôi rất mạnh đấy!”
Trong mắt Mark xẹt qua chút khinh bỉ.
Lực mạnh á? Lực của anh còn có thể mạnh hơn Rawson sao? Trong đầu xẹt qua ý nghĩ này, hắn chủ động lùi về sau tiếp bóng, quyết định dạy dỗ lại Trần Hạo.
Bộp! Vèo! Anh dứt lời, nhảy lên thật cao đập bóng.
Quả bóng chuyền bay đi như tên lửa.
Một giây trước Mark còn thầm đắc ý, giây tiếp theo đã ngớ người.
Cú phát bóng này của Trần Hạo không chỉ nhanh mà còn không đi theo quy tắc quỹ tích chuyển động trên không trung.
Chỉ trong chớp mắt, bóng đã đến trước mặt Mark.
Mark đưa hai tay ra đệm bóng, trong lòng cảm thấy dù thế nào cũng không đỡ tốt quả bóng này của Trần Hạo, nhưng sẽ không rơi vào khoảng không, chỉ cần không thất bại thì sẽ có cơ hội.
Kết quả, bỗng nhiên quả bóng bay theo một đường vòng cung kì lạ mà rơi xuống! Mark trợn mắt há mồm không phản ứng kịp nữa, quả bóng trực tiếp đánh bụng dưới của Mark rồi rơi xuống!.