Sau đó, Hàn Vũ hoàn toàn không thể chống lại sức lực của Trần Hạo ở trên người mình, bay vụt ra ngoài như một quả đạn pháo, nện lên mui chiếc Maybach cách đây không xa, trực tiếp khiến cho cái mui xe chống đạn bọc thép lõm xuống một vết thật lớn.
Hàn Vũ bị đánh cho tan tác, giãy giụa muốn đứng dậy nhưng lại không thể làm gì được.
Cú đánh vừa rồi làm khí thế của anh ta tắt ngúm, lúc này một chữ cũng không nói ra lời, chỉ có thể run rẩy mà nhìn chằm chằm vào Trần Hạo.
Trần Hạo chậm rãi bước ra khỏi nhà hàng với một nụ cười, sau khi đến trước chiếc xe Maybach, liếc mắt nhìn vào chỗ tối ở trong xe, anh biết cái cậu Du gì kia đang ở chỗ đó.
Thấy mọi chuyện không ổn, Mễ Quả Quả sợ Trần Hạo thật sự không quan tâm cái tên cậu chủ này mà trở mặt liền đuổi tới đây.
Nhìn chằm chằm vào chỗ tối một hồi, Trần Hạo khinh thường cười: "Đừng tưởng rằng có một ít tiền là có thể làm xằng làm bậy, đây là tỉnh Sở chứ không phải là Ma Đô của anh! Nếu như anh còn khiêu khích tôi thì anh sẽ hối hận suốt đời!"
Để lại một câu nói đơn giản như vậy rồi Trần Hạo lười biếng duỗi người đi về phía đỗ xe của Mễ Quả Quả.
Mễ Quả Quả vội vàng đuổi theo rồi khởi động xe, lái xe đưa Trần Hạo nhanh chóng rời khỏi khu dịch vụ.
Lúc này, trên Maybach, một gã có khuôn mặt có phần nữ tính chính là cậu Du cười nhạt, như thể mọi chuyện vừa xảy ra đều không liên quan đến mình.
Người lái xe ở phía trước vẫn còn đang kinh ngạc nhìn Hàn Vũ nằm trên mui xe không thể đứng dậy nổi: "Tại sao vị bác sĩ nhỏ này lại mạnh như vậy?"
Cậu Du cười hắc hắc nói: "Mạnh thì chơi mới vui!"
Nhìn vẻ mặt tàn ác và xấu xa của cậu chủ nhà mình, tên thuộc hạ lập tức hiểu được Trần Hạo sắp gặp xui xẻo.
Nhưng chuyện quan trọng nhất khi bọn họ đến tỉnh Sở lần này là mời Trần Hạo trở về chữa bệnh cho ông cụ.
.