Anh Chồng Khờ

Chương 489: 489: Chương 487






“Anh rể, anh nói xem sao chúng ta lại có duyên như vậy chứ? Vừa rồi em còn nghĩ sắp phải đi nói chuyện làm ăn, lo lắng không thôi, nghĩ rằng có anh rể ở bên cạnh thì tốt! Không ngờ em vừa nghĩ xong đã gặp được anh rồi, anh nói đây có phải là ông trời sắp xếp không?”, Tống Ninh Mông cười tủm tỉm nói.

Trần Hạo thì gật đầu, nhưng trong lòng lại oán thầm, mẹ nhà cô, đã sắp rời khỏi La Thành rồi mà còn đến đây nữa! Đau cả đầu!
“Em đừng có ý đồ gì với anh, bây giờ anh phải về Hải Dương, chị em vẫn đang chờ anh đây!”, không đợi Tống Ninh Mông đưa ra yêu cầu, Trần Hạo đã chặn lời Tống Ninh Mông trước.

“Anh rể...!anh ở cùng với em đi mà!”, Tống Ninh Mông làm nũng.

“Ặc! Anh cũng rất muốn ở với em, chỉ là anh sợ chị em có ý kiến thôi!”
“Em nói cho anh biết, hôm nay em phải đi nói chuyện làm ăn, đều tại anh đấy!”
“Chuyện này còn có thể trách anh ư? Liên quan gì đến anh chứ!”, Trần Hạo trợn trắng mắt.

“Nếu không phải lần trước giúp anh thể hiện, bà nội cũng sẽ không bắt em học làm ăn! Bây giờ thì hay rồi, chuyện xui xẻo gì cũng bắt em đi làm, còn nói là rèn luyện em!”

Trần Hạo cạn lời nửa ngày, bà lão này đúng là biết chớp thời cơ để dạy dỗ con cháu!
“Anh nói xem có phải cuộc sống ăn chơi không buồn không lo của em đã bị phá vỡ vì giúp anh thể hiện không? Bây giờ bảo anh ở cùng với em mà anh còn không đồng ý! Xem ra em phải tâm sự với chị Nhi mới được!”
“Tâm sự cái gì?”
“Tâm sự bí mật của anh rể...”
“Khụ khụ, cô à, nào nào nào, em nói đi, em muốn đi đâu đây! Đi đâu?”
“Cung điện bên sông!”, Tống Ninh Mông được như ý thì cười tươi như hoa, nói địa chỉ ra.

“Nói trước nhé, thật sự chỉ đi nói chuyện quan trọng chứ không phải đi quấy rối người ta đâu đấy?”, Trần Hạo thuận miệng hỏi.

“Anh rể, em lại có hình tượng như vậy ở trong lòng anh sao?! Bây giờ vì công việc, mỗi ngày em đều đau đầu đến mức ứa nước mắt!”, Tống Ninh Mông trợn mắt nhìn Trần Hạo một cái.

“Có thể khiến em đau đầu, anh thấy rất vui vẻ!”, Trần Hạo cười ha ha.


Tống Ninh Mông cạn lời: “Haiz! Trước kia không biết là chị phải khổ cực như vậy, bây giờ em mới biết, mỗi ngày đều có một đống tài liệu thật sự rất phiền chán! Bây giờ đến cung điện bên sông chính là để nói chuyện làm ăn với người ta! Sớm biết như vậy, có đánh chết em cũng không đến Thương mại Tống thị đâu! Bây giờ đâm lao là phải theo lao! Đều tại anh hết!”
Nói đến đây, Tống Ninh Mông tỏ vẻ rất oan ức.

Trần Hạo nghe được điều này thì càng cười to hơn, Tống Ninh Mông nhe răng trợn mắt.

Rất nhanh, xe đã đến cung điện bên sông.

Hai người đỗ xe lại, đi thẳng vào trong đó.

Cung điện bên sông trang trí đẹp đẽ, xa hoa hoành tráng, khách khứa ngồi bên trong đều mặc âu phục phẳng phiu, vừa nhìn liền biết đây là một nơi đắt đỏ, rất có phong cách.

Tống Ninh Mông kéo Trần Hạo đến chỗ đã hẹn trước.

Chỉ là, Tống Ninh Mông không gặp được người đã hẹn, ngược lại một người phụ nữ ăn mặc trang điểm lộng lẫy đã ngồi ở đó rồi..