Lúc Giang Chiến Thiên nghĩ đến những điều này, Trần Hạo đã lái xe lao vùn vụt trên đường đi về Hải Dương.
Không ngừng có tin nhắn gửi tới điện thoại của Trần Hạo, sau khi tiểu đội Chiến Thần biết anh đến La Thành tham gia vào chuyện này, liền nhanh chóng điều tra thông tin về thế giới ngầm ở La Thành cho anh.
So với đám lâu la nhỏ của hội Đồng Minh, đối thủ thật sự của Giang Chiến Thiên ở La Thành là Thiên Khôi! Mà sở dĩ Thiên Khôi có thể tiến thẳng vào La Thành, khiêu chiến anh ta, là bởi vì được Kim Nam Diệu của Bất động sản Kim thị ủng hộ.
Kim Nam Diệu này cũng coi như một nhân vật truyền kỳ ở La Thành, tầm mười năm trước hắn ta cũng là côn đồ ở thành dưới đất giống như Giang Chiến Thiên, về sau thành công tẩy trắng lập ra Bất động sản Kim thị, nhưng mà vẫn luôn có rất nhiều quan hệ với thế giới ngầm.
Càng trùng hợp hơn, em gái Kim Xảo Nhược được Kim Nam Diệu coi như hòn ngọc quý trên tay lại nhìn trúng Giang Chiến Thiên, Kim Nam Diệu cảm thấy để Giang Chiến Thiên làm rể nhà họ Kim sẽ chỉ có lợi chứ không có hại với Bất động sản Kim thị.
Kết quả anh ta lại không chịu, khiến Kim Nam Diệu tức giận, cảm thấy để cho người như thế quản lý thế giới ngầm ở La Thành, sớm muộn gì cũng có một ngày làm trái lại Giang Chiến Thiên, liền chủ động dẫn Thiên Khôi tới!
Sau khi xem hết những thông tin này, Trần Hạo đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện! Cảm thấy Giang Chiến Thiên cũng rất can đảm, trong chuyện này nếu đổi thành người khác thì còn không kịp vui vẻ nữa là, thế mà tên này lại từ chối! Thú vị!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, điện thoại của anh bỗng nhiên vang lên, nhìn tên hiện trên màn hình là Tống Ninh Mông liền tiện tay kết nối.
“Anh rể, anh đang ở đâu thế?”, trong điện thoại truyền đến giọng nói có chút non nớt của Tống Ninh Mông.
“Anh á! Đang uống rượu, chơi đùa vui vẻ với người ta ở Hải Dương đây? Sao thế, cô nhóc có chuyện gì à?”, Trần Hạo hỏi.
“Anh rể, người ta rất nhớ anh! Bây giờ anh có thể đến La Thành chơi với em không?”, Tống Ninh Mông vô cùng đáng thương nói trong điện thoại.
“Chuyện này...!chắc chắn hôm nay anh không đến kịp rồi, để hôm khác đi! Có rảnh nhất định anh rể sẽ đến La Thành tìm em!”, Trần Hạo nói.
“Anh rể, tiếc quá đi! Ninh Mông rất nhớ anh và chị, sao em lại đáng thương như thế, sao lại bi thảm như thế chứ...”
Tống Ninh Mông tố khổ trong điện thoại, lúc Trần Hạo đắc ý cảm thấy mình đúng là thông minh, lại phát hiện không thích hợp, hình như âm thanh không hoàn toàn truyền ra từ trong ống nghe điện thoại, còn có một phần đến từ ngoài cửa sổ?
Trần Hạo vô ý thức nhìn sang, Tống Ninh Mông đang mỉm cười ngồi trên một chiếc xe Benz màu đen bên cạnh, lúc này cô bé quay cửa kính xe xuống vẫy tay với Trần Hạo!
Trần Hạo cạn lời, nghĩ thầm sao chuyện trùng hợp này lại xảy ra với mình chứ? Đến La Thành mà còn gặp phải Tống Ninh Mông?
Đau đầu quá! Trần Hạo bất đắc dĩ.
Sau đó trong điện thoại liền truyền đến giọng nói của Tống Ninh Mông: “Anh rể, đến phía trước dừng xe! Em muốn lên xe!”
“Được rồi!”, Trần Hạo buồn phiền đồng ý.
Rất nhanh, chiếc Benz đã dừng ở trước xe của Trần Hạo, sau đó Tống Ninh Mông nhảy thẳng lên xe anh.
“Anh rể...”, sau khi lên xe, cô bé liền muốn ôm ấp, bám dính, làm cho Trần Hạo thấy rợn cả người.
“Anh nói này, em đã là con gái lớn rồi, ôm ấp như vậy còn ra thể thống gì nữa? Để người ta nhìn thấy là không được!”, Trần Hạo cạn lời nói.
“Em còn không sợ thì anh sợ cái gì?”, Tống Ninh Mông nói.
Trần Hạo nhìn cô bé, nếu phải nói trong số những người phụ nữ ở bên cạnh anh, ai khiến anh đau đầu nhất, thì ngoại trừ yêu tinh Tiêu Nhất Phi ra, còn có ma nữ Tống Ninh Mông này..