Tiêu Nhất Phi phản bác: "Cậu đúng là không làm không biết, tôi đang tiết kiệm tiền cho cậu cơ mà! Người cần kiệm là tôi, còn cái người sung sướng tiêu tiền là cậu và chính thất! Sao phận tiểu tam của tôi lại khổ như vậy chứ?"
Trong điện thoại là tiếng cô ấy xỉa xói, Trần Hạo nghe thấy tiếng cổng biệt thự mở, khóe mắt nhìn thấy Bạch Phi Nhi đi ra bèn nói nhanh: "Rồi, để tôi giải quyết được chưa?"
"Xem như cậu còn chút lương tâm!"
"Ok, thế nhé, cúp đây".
Nói xong, Trần Hạo nhanh chóng cúp máy.
Mà lúc này, cô đã đến bên cạnh xe.
"Anh về rồi à?", Bạch Phi Nhi hỏi.
Trần Hạo mở cửa xuống xe, thấy cô do dự, dáng vẻ muốn nói gì lại không dám nói thì hỏi: "Vợ, có phải em có chuyện muốn nói với anh không?"
Bạch Phi Nhi nhìn anh, cắn môi: "Anh có muốn đi dạo một lát với em không?"
Trần Hạo giật mình, cực kỳ bất ngờ.
Cô đang chủ động hẹn hò đấy ư?
Sau mấy giây ngỡ ngàng, anh mỉm cười: "Dĩ nhiên là được rồi".
"Vậy chúng ta đi Quảng Trường Hải Dương nhé, anh thấy được không?", cô hỏi.
"Được, em lên xe đi", Trần Hạo ngồi về ghế lái, khởi động cho xe chạy.
Bạch Phi Nhi ngồi vào ghế phó lái, thắt dây an toàn rồi hai người xuất phát.
Trên đường đi, Bạch Phi Nhi im lặng ngồi, không nói một lời.
Anh biết có lẽ là cô đang ngượng ngùng nên pha trò, chốc lát sau, bầu không khí đã thoải mái hơn rất nhiều, cô cũng thả lỏng hơn.
Khoảng hai mươi phút sau, đến gần Quảng Trường Hải Dương, Trần Hạo tìm chỗ đậu xe rồi hai người đi xuống.
"Đi đâu giờ?", sau khi xuống xe, Bạch Phi Nhi vừa sửa sang lại quần áo vừa hỏi.
Anh nghĩ ngợi rồi nói: "Đến phố đi bộ đi, đó là thánh địa tình yêu đây!"
Bạch Phi Nhi đỏ mặt gật đầu, đi bên cạnh Trần Hạo.
Anh bất ngờ nhìn Bạch Phi Nhi, cô đưa mắt nhìn chỗ khác.
Hai người cứ sóng vai đi đến phố đi bộ như thế.
Trần Hạo thầm cảm khái, hai người làm vợ chồng đã lâu nhưng hình như đây là lần đầu tiên đi dạo phố hẹn hò như một cặp đôi đúng nghĩa.
Bên cạnh cảm xúc bùi ngùi, anh còn cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Bạch Phi Nhi đang thay đổi một cách kỳ lạ.
Thậm chí anh còn cảm giác mình trở nên khác lạ mỗi khi đứng trước mặt cô.
Mình đang nhân nhượng cô ấy à? Trần Hạo gượng cười thầm nghĩ.
Bạch Phi Nhi đang đi cùng anh cũng không biết nói gì, bầu không khí hơi mập mờ và cũng có chút gì đó lúng túng.
Trần Hạo cũng đang tìm đề tài để bắt chuyện, nhưng rồi cũng không biết nên mở lời thế nào.
"Bạch thị..."
Ngay lúc này, hai người đồng thời nhắc đến Bạch thị.
Ngạc nhiên vì đối phương bất chợt nói vậy, lại đồng thời im lặng.
Thế rồi hai người lại ngỡ ngàng nhìn nhau, sự ăn ý đáng kinh ngạc này trong nháy mắt khiến cho hai người thả lỏng hơn rất nhiều.
Cuối cùng Trần Hạo vẫn là
.