Phượng Loan và người của Bá Đồ đều trợn tròn hai mắt.
Mấy tên cấp dưới nhỏ giọng thầm thì: “Là Trần Hạo làm? Nếu thế thì cũng quái dị quá, không thể trêu vào đâu…”
Dương Vũ bất đắc dĩ lại một lần nữa đỡ cậu chủ của mình lên, cũng không dám buông tay nữa.
Trần Hạo liếc mắt nhìn đám người Chu Ngọc Hành: “Nếu như các người không còn chuyện gì khác nữa thì tôi đi trước nhé!”
Chu Ngọc Hành thấy Trần Hạo muốn đi, bèn ra hiệu cho vệ sĩ tới ngăn cản, nhưng giờ phút này có ai dám cản đường nữa? Trừ phi muốn quỳ!
Thấy vệ sĩ do dự, Chu Ngọc Hành lại càng phát điên lên, cảm thấy hai chân của mình đã khôi phục lại cảm giác, lập tức hất tay Dương Vũ ra: “Không cho mày đi, tao…”
Hít…
Chu Ngọc Hành còn chưa nói hết câu, lại quỳ thẳng xuống trước mặt Trần Hạo!
Lần này tất cả mọi người xung quanh đều phát điên, vô cùng sợ hãi!
Dương Vũ phát cáu nhìn cậu chủ nhà mình, thầm nghĩ chưa quỳ đủ sao? Còn làm nữa?
Trần Hạo quay đầu, rất giật mình đưa mắt nhìn Chu Ngọc Hành: “Ấy… Cậu chủ Chu, hiện tại tôi cũng hơi thưởng thức anh rồi đấy, sự cố chấp của anh đúng là không phải người bình thường có thể có! Lần này lại thế, anh muốn quỳ chết tôi sao?”
“Tao…”, Chu Ngọc Hành nghe thấy vậy, trên ngực giống như bị một cái búa đập trúng, muốn đáp trả nhưng lại chỉ nói được một chữ thì hai mắt đã tối sầm lại, ngất xỉu đi.
Lúc này đám người Bá Đồ mới tôn sùng Trần Hạo lên làm thiên tài.
“Bản lĩnh khiến cho người ta phải quỳ bất cứ lúc nào này… Thật sự không phải là lợi hại bình thường!”
“Đúng thế đấy! Sắc bén lắm! Chờ nhiệm vụ kết thúc xong tôi nhất định phải quỳ xuống cầu xin anh ta truyền thụ lại!”
Phượng Loan tức giận, hung hăng trừng mắt lườm hai người đang xì xào bàn tán một cái.
Lý Giai Ni cũng mờ mịt, cảm thấy mọi chuyện này tám phần là do Trần Hạo làm ra, cảm thấy bản lĩnh kia có hơi dị thường, nhưng vẫn rất hài lòng với kết quả này.
Cô ta nở một nụ cười lạnh với Trần Hạo, cảm thấy anh có thể sống được đến hiện tại đúng là một kỳ tích! Vừa đê tiện vừa ngu xuẩn, còn không có tự biết thân biết phận là gì nữa.
Chu Ngọc Hành thì lại đặc biệt không có não, cũng là người nhà họ Chu, nhà họ Chu là hổ trên núi, ở trong tỉnh có thế lực không nhỏ, không phải là cái ngưỡng mà thế hệ thứ hai của đám nhà giàu mới nổi có thể so sánh được, Trần Hạo cứ đắc tội người ta như vậy, chẳng lẽ thật sự cho rằng Bá Đồ có thể bảo vệ anh hay sao?
Đối với nhà họ Chu mà nói, xử lý một người của Bá Đồ không phải là việc cỏn con thôi ư?
Nghĩ đến điều này, Lý Giai Ni cảm thấy Trần Hạo thật sự quá ngu xuẩn, loại gia tộc quản lý quyền lợi và tiền bạc như nhà họ Chu, cho anh một cái kết cục, tùy tiện gây khó dễ một chút, cho Bá Đồ một lý do là thanh lý môn hộ, thì ngày chết của Trần Hạo cũng đến rồi!
Lúc Lý Giai Ni còn đang nghĩ ngợi những chuyện này, thì từ ngoài cửa đại sảnh phía xa, Hans đã được một người đàn ông trung niên dẫn tới!
Người đàn ông trung niên này Lý Giai Ni có biết, trong cuộc hội đàm bọn họ đã từng gặp nhau! Là Loan Ngọc Thành, người đứng đầu cục quản lý thương mại tỉnh.
Thấy Lý Giai Ni ở đây, lúc này, Loan Ngọc Thành bèn tươi cười dẫn Hans tới.
Người nhà họ Chu bắt chuyện với Loan Ngọc Thành, nói cô chủ của nhà họ Lý giàu có rất muốn gặp gỡ ông Hans một chút, nên ông ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt, mọi việc đều thuận lợi.
Kết quả là còn chưa tới nơi để nhìn một cái thì đã thấy khung cảnh hỗn loạn trong hoa viên nhỏ, Dương Vũ và một đám bảo vệ đang cấp cứu Chu Ngọc Hành vừa ngất đi.
Thấy thế, Loan Ngọc Thành nhíu mày, do dự không biết có nên để Hans nhìn thấy những chuyện này không!
Một bữa tiệc cấp bậc như thế này mà lại có chuyện đó, nếu như khiến cho Hans không vui, thì mặt mũi của cái tỉnh này để đi đâu được?
Loan Ngọc Thành đang kiếm cớ muốn đẩy Hans đi ra ngoài thì Hans lại nhìn thấy Trần Hạo, đang đứng tại chỗ cười tủm tỉm đón tiếp mình..