Thấy Lục Kiều không nói lời nào, cũng không phản đối, cấp dưới vội vàng lên tiếng: “Yên tâm đi ông chủ, tôi sẽ làm những chuyện này thoả đáng!”
Cấp dưới sợ hãi rời đi, trong lòng kinh ngạc suy nghĩ có phải lại xảy ra chuyện lớn gì nữa không?
Cấp dưới biết sợ là hắn ta không có tư cách biết nguyên nhân trong đó, chỉ có thể nhớ thật kĩ nhà họ Bạch trước!
Mà lúc Lục Bách Vạn đang sắp xếp những chuyện này, Trần Hạo đang lái xe chở Giang Ngạo Tuyết rời đi.
Trên đường, Giang Ngạo Tuyết vẫn không hiểu, cuối cùng không nhịn được nhìn Trần Hạo hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Anh có thể nói cho tôi một chút không?”
Trần Hạo nói: “Xảy ra chuyện gì là sao?”
"Vì sao ông chủ Lục này lại đối xử với chúng ta tốt như vậy, kí hợp đồng với tôi chẳng khác gì là cho vay không lấy lãi, hơn nữa tôi nhìn dáng vẻ của hắn, hình như tôi không trả tiền lại hắn sẽ càng vui vẻ hơn!”, Giang Ngạo Tuyết hỏi.
Trần Hạo cười nói: “Quên hắn là ai rồi à?”
"Ai vậy?”, Giang Ngạo Tuyết ngẫm nghĩ trong đầu, chỉ cảm thấy hình như đã gặp Lục Bách Vạn ở nơi nào rồi, nhưng thật sự không nhớ nổi là ai.
"Lúc nhà họ Lưu đến gây sự, không phải người cho vay nặng lãi là hắn sao!”, Trần Hạo nhắc nhở.
"Là hắn?”, lần này Giang Ngạo Tuyết đã nhớ ra Lục Bách Vạn là ai.
"Vừa rồi tôi giúp Bạch Tử Húc trả tiền nợ xong xuôi, tiền nợ cộng thêm lãi của anh ta là số lượng kinh người, Lục Bách Vạn kiếm được không ít, sao có thể không khách khí với chúng ta được? Hai mươi triệu kia của cô thì tính là gì?”, Trần Hạo cười, đẩy chuyện này lên người Bạch Tử Húc.
Giang Ngạo Tuyết sửng sốt, sau đó không còn nhắc đến việc này nữa, cô ấy nhìn ra Trần Hạo đang giấu giếm mình chuyện gì đó? Chỉ bằng những điều này, sao Lục Bách Vạn có thể đối đãi với bọn họ như thế được? Nhưng Trần Hạo không nói tỉ mỉ, cô ấy cũng không hỏi.
"Cho dù như thế nào, đều phải cảm ơn anh!”, Giang Ngạo Tuyết cảm ơn Trần Hạo.
"Chuyện nhỏ mà thôi, tiện tay mà thôi!”, Trần Hạo nói.
"Không phải vì tiền, mà là cảm ơn...!anh không hỏi nhiều!”
Giang Ngạo Tuyết nói đến đây liền nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh mắt rất phức tạp!
Thật ra với quan hệ của cô ấy và Phi Nhi, chỉ cần mở miệng, hai mươi triệu thì tính là gì? Cho dù là công ty hay là Bạch Phi Nhi, chắc chắn sẽ cho cô ấy mượn, chỉ là, có một số việc cô ấy không muốn nói, cũng không biết nói thế nào!
Cô ấy biết rõ, chỉ cần cô ấy mở miệng với Bạch Phi Nhi, tất nhiên phải nói ra lí do, cho dù có quan hệ tốt cũng cần có lí do!
Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Trưởng bộ phận, xem vẻ mặt hâm mộ và biết ơn của cô kìa, không phải là cô định lấy thân báo đáp hai mươi triệu này đấy chứ? Vậy tôi kiếm lớn rồi!”
Giang Ngạo Tuyết sững sờ, sau đó không nhịn được cười, tâm trạng đã tốt hơn một chút dưới sự trêu chọc của Trần Hạo: “Suốt ngày không biết đứng đắn!”
Trần Hạo cười một tiếng, không nói tiếp nữa.
Giang Ngạo Tuyết lại giống mở van nói ra, có chút thổn thức: “Tôi còn nhớ rõ lúc vừa gặp anh, anh rất ngốc nghếch, ai cũng bắt nạt anh! Ai có thể ngờ được chỉ trong chớp mắt, anh đã khỏi bệnh rồi, lại còn trở nên...!lợi hại như thế!”
Trần Hạo cười ha ha nói: “Lợi hại sao? Có phải cô cảm thấy Bạch Phi Nhi và nhà họ Bạch kiếm lợi lớn hay không? Hoá ra tưởng rằng chỉ là tìm một ông chồng ngốc, kết quả trong chớp mắt đã cực kì trâu bò rồi!”
Giang Ngạo Tuyết sững sờ, cười nói: “Phải!”
Trần Hạo ngẩn ngơ, anh vốn chỉ tuỳ ý trêu chọc, không ngờ Giang Ngạo Tuyết lại thừa nhận thật.
Nhưng mà Giang Ngạo Tuyết lại ngẫm nghĩ, cảm thấy Trần Hạo không hoàn toàn đúng: “Loại chuyện này, nào có ai được lời ai bị lỗ đâu?”
"Ồ! Thật sao?”, Trần Hạo không để ý đáp lại một tiếng..