Sau khi cuộc gọi được kết nối, bên trong truyền đến giọng nói của thuộc hạ.
"Chủ nhân, đã điều tra xong rồi ạ nhưng chứng cứ không đầy đủ lắm, hiện tại có một việc có thể chắc chắn là tỷ phú Lý đã không xuất hiện ở nơi công cộng được nửa tháng, tất cả các dự án đều do cấp dưới thân tín chủ trương tiến hành".
Nghe thấy thông tin này, Trần Hạo nở nụ cười ẩn ý.
"Vậy dự án gì đó thì sao?", anh hỏi.
"Thật ra công ty này chỉ có chút kỹ năng chứ không có tầm ảnh hưởng như lời đồn, các dự án đó đều được phía chính phủ quan tâm và thúc đẩy tiến triển nhưng quy mô tiềm năng của công ty họ muốn thu mua lại không lớn, chuyện này nhất định có gì đó mờ ám!"
"Được, tôi biết rồi", sau khi nghe xong, anh mỉm cười cúp máy.
Vừa ăn mì, Trần Hạo vừa sửa sang lại những đầu mối trong đầu.
Dựa trên thông tin mà thuộc hạ báo cáo với anh sau khi tổng hợp, Trần Hạo có một vài suy đoán, nhưng do chưa có chứng cứ xác thực nên anh không thể hoàn toàn chắc chắn chuyện này đúng như suy nghĩ của mình.
Ăn mì xong, Trần Hạo thong thả rửa bát rồi mới ra ngoài.
Lên xe, anh không đến biệt thự đang được bảo vệ của Lý Giai Ni mà đến Bạch Thị.
Đến bộ phận sales, anh kinh ngạc phát hiện trong văn phòng chẳng có ai, đoán là mọi người đều đã đi bàn việc làm ăn nên đi thẳng đến bàn làm việc của mình, vừa mở máy tính ra chuẩn bị chơi game thì thấy Giang Ngạo Tuyết đi vào.
Thấy anh, vẻ mặt của cô ấy hơi mất tự nhiên.
Trần Hạo cười tủm tỉm tiến lên: "Trưởng phòng ơi, không ngờ tửu lượng của cô lại cao dữ thần đấy! Anh đây tinh tế, làm vậy không tệ lắm đúng không!"
Giang Ngạo Tuyết trừng mắt nhìn anh, ngày đó say rượu xong hôm sau lại dậy sớm, ký ức của cô ấy chẳng được liền mạch.
Trong những đoạn ký ức ngắt quãng ấy toàn là Trần Hạo, hình như là anh đưa mình về, Giang Ngạo Tuyết sợ tới mức lập tức kiểm tra toàn thân!
Biết được không có chuyện gì xảy ra, đầu óc Giang Ngạo Tuyết rối thành một cục, vừa lo lắng Trần Hạo nhận ra được gì khi nghe mấy lời say rượu của mình, vừa thấy mất mặt.
.
Ngôn Tình Ngược
Thế nên lúc này cô ấy mới lúng túng khi thấy Trần Hạo.
Anh làm như không biết gì cả, cười híp mắt hỏi: "Trưởng phòng Giang, sau lần đó, chúng ta cũng được tính là bạn bè rồi chứ? Nếu có chuyện gì thì cứ nói với tôi, Trần Hạo này vừa có tiền vừa quen biết nhiều người, còn đánh nhau siêu giỏi nữa, chuyện lớn gì vào tay tôi cũng êm đẹp hết!"
Giang Ngạo Tuyết vốn đang mang lòng cảm kích anh vì đã đưa mình về khi say rượu, nhưng trong chớp mắt nó đã tan thành mây khói khi vừa nghe thấy những lời nói ấy.
Trần Hạo phóng đại như thế làm cô ấy trừng mắt nhìn anh.
"Tôi nói chứ anh có liêm sỉ chút được không? Tiền anh là của chủ tịch, người mà anh quen biết phần lớn cũng vì chủ tịch nên mới nể mặt làm quen với anh, anh nghĩ mình tài cán thật à!", Giang Ngạo Tuyết không cam lòng xỉa xói một câu, không nói thêm gì về chuyện của mình mà đi thẳng vào văn phòng.
Trần Hạo khẽ cười, cô ấy không muốn nói, anh cũng không hỏi nhiều, trở lại chỗ ngồi của mình bắt đầu cày game.
Cuối cùng mới chơi được hai ván thì Phượng Loan gọi tới.
"Anh Trần, anh đang ở đâu thế?"
"Đang ở Bạch Thị!"
"! ".