Anh Chồng Khờ

Chương 382: 382: Anh Có Gan Nói Lại Xem






Hai chữ Bá Đồ oai phong lẫm liệt này, lại giống như rác rưởi ở trong mắt đối phương?
Không có một chút sức uy hiếp nào? Sau khi nói chuyện một lúc, từ đầu đến cuối Trần Hạo vẫn không để những người Bá Đồ bọn họ vào mắt.

Nhưng mặc dù phiền muộn, Phượng Loan cũng biết không thể đắc tội Trần Hạo được.

"Chúng tôi cần anh hỗ trợ bảo vệ một người!”, Phượng Loan nói.

"Ai?”, Trần Hạo hỏi.

"Con gái của tỷ phú ở Hương Giang!”, Phượng Loan nói đến đây liền nhìn ra xung quanh, kéo Trần Hạo đến một góc.


Trần Hạo nghe nói là một nhiệm vụ bảo vệ thì càng bó tay: “Bá Đồ mấy người đã vô dụng đến mức này rồi? Còn nhận cả nhiệm vụ làm vệ sĩ nữa? Còn không tiếc bỏ ra giá lớn để tôi ra tay? Xem ra lần giao dịch tiếp theo, tôi phải đổi một tổ chức khác mới được! Bá Đồ...!nát bét rồi...”
Cái gì? Anh có gan nói lại xem? Phượng Loan suýt nữa không nhịn được xông lên.

Bá Đồ là tín ngưỡng ở trong lòng Phượng Loan, sao có thể để người như thế nói xấu? Nếu không phải đã được cấp trên ra lệnh rõ ràng, cấm chỉ xung đột với Trần Hạo, lúc này nhất định cô ta phải cho Trần Hạo biết tay!
Sau khi hít thở sâu một hơi, Phượng Loan nhịn cơn tức trong đầu xuống: “Sự an toàn của cô chủ này rất quan trọng! Nó liên quan đến ích lợi quốc gia!”
"Liên quan ư? Tôi thấy là quan hệ bám váy mới khiến mấy người phải khẩn trương như vậy đấy?”, Trần Hạo khinh thường nói.

"Tôi...”
Phượng Loan đã sắp bùng nổ, nhưng vẫn cố gắng khống chế mình, giải thích một mạch cho xong.

"Lúc này ông tỷ phú Lý ở Hương Giang đang ở nước ngoài, đàm phán thu mua với một công ty khoa học kỹ thuật của nước Mỹ, trên cơ bản là hai bên đã đàm phán xong, nhưng các quan chức nước Mỹ bỗng nhiên cản trở!

Bởi vì bọn họ nghi ngờ phía sau có mục đích của chính phủ nước Hoa, mà đúng là ông Lý là một thương nhân yêu nước, đang hợp tác với chính phủ, mục đích của người nước Mỹ là muốn dùng sự an toàn của con gái ông Lý để uy hiếp ngăn cản lần thu mua này!”
Phượng Loan nói liền một mạch hết mọi chuyện ra.

Trần Hạo lại tỏ vẻ không quan tâm đến nhiệm vụ, cho dù là khó hay dễ, chỉ cần giải quyết là xong việc.

"Tôi đã nói trước rồi, giao dịch của chúng ta chính là nhiệm vụ này, sau khi làm xong, cho dù Bá Đồ có quỳ xuống cầu xin, tôi cũng sẽ không dễ dàng ra tay, đương nhiên, nếu mấy người có thứ gì tốt thì cũng có thể lấy ra trao đổi, tôi vẫn có thể nhận nhiệm vụ! Còn nữa, nếu mấy người đã nhờ tôi giúp đỡ, thì tất cả đều phải nghe theo tôi! Tôi rất ghét lúc làm việc có người khác ở bên cạnh chỉ trỏ!”
"Được...”, mặc dù Phượng Loan rất khó chịu nhưng vẫn đồng ý.

"Cứ như vậy đi!”, nói xong, Trần Hạo đỡ Giang Ngạo Tuyết dậy, chậm rãi đi đến nhà cô ấy ở khu chung cư Tân Đô tên là Uyển Nhi.

Phượng Loan ở sau lưng hung dữ nhìn Trần Hạo cho đến khi anh biến mất, cảm thấy là người của Bá Đồ, lại bị một tên nhãi không biết điều uy hiếp xem thường như thế, trong lòng cô ta cảm thấy rất khó chịu.

Cấp dưới thấy Trần Hạo đi xa mới tiến lên hỏi: “Đội trưởng, có đáng để chúng ta nén giận như thế không?”.