Trần Hạo híp mắt cười nói: "Cô trưởng phòng của tôi ơi! Vừa rồi rất gấp rút, chẳng lẽ cô còn bắt tôi cứu người còn phải suy nghĩ nên đặt tay ở đâu, chỗ nào nên chạm chỗ nào không nên chạm à? Có phải yêu cầu này hơi quá đáng rồi không?"
Giang Ngạo Tuyết rất muốn đánh người nhưng lại không thế phản bác.
Sao tên khốn này lại nói năng đáng ghét vậy chú?
Ban đầu Giang Ngạo Tuyết còn muốn mắng lại Trần Hạo mấy câu, nhưng cô ấy chợt thấy tấm lưng đẫm máu của Trần Hạo, sự không cam tâm trong lòng cũng tạm thời bỏ qua một bên.
"Anh bị thương à?", Giang Ngạo Tuyết hỏi.
Trần Hạo cảm thấy sau lưng mình vừa nóng vừa rát, đoán chỉ là bị thương ngoài da, bĩu môi: "Không có gì đâu, chuyện nhỏ thôi".
N hảy hố ţruyện ŋhanh ŋhất tại Nhayho.c0m
Giang Ngạo Tuyết thấy vậy thì bất mãn nhìn về phía quản đốc xây dựng Lý Thần: "Các ông làm ăn kiểu gì vậy? Tôi da lien tục nhắc nhở an toàn là trên hết, thế mà ông lại để xảy ra sự cố lớn thế này sao?"
Lý Thần vội vàng tiến lên: "Hai người đều không sao chứ?"
Trần Hạo cười híp mắt nhìn Lý Thần: "Không sao cả".
Sau đó anh chuyển đề tài: "Chúng tôi vẫn ổn, quản đốc Lý sẽ không thất vọng chứ?"
Lý Thần giật mình, giả vờ nghe không hiểu: "Anh Trần biết nói đùa quá!"
Sau đó Lý Thần bảo công
nhân đi lấy hộp thuốc tới đế tránh khỏi sự lúng túng: "Tiểu La, cậu chạy đi lấy hộp thuốc tới đây, có người bị thương!"
Trần Hạo ngẫm nghĩ nhìn ông ta, không nói gì nữa, Lý Thần cũng chột dạ không dám nhìn vào mắt của anh.
Giang Ngạo Tuyết nhìn vết thương của Trần Hạo, lo lắng nói: "Để tôi đưa anh đến bệnh viện, nhìn nặng lắm ấy!"
Trần Hạo bĩu môi, không để ý mấy: "Chuyện nhỏ thôi, tôi tự xử lý là được".
Anh vừa dứt lời thì cỏ công
nhân mang hộp thuốc đến, Trần Hạo cầm lên rồi đi vào phòng làm việc tạm thời.
Nhìn căn phòng vắng vẻ, Trần Hạo cởi áo ra, dùng băng gạc vải thấm cồn vào chuẩn bị xử lý vết thương.
Nhưng vì vết thương ở sau lưng nên tay khó có thể chạm đến, Trần Hạo cứ mò mò rất vướng víu.
Ngay lúc đó, sau lưng anh vang lên giọng nói của Giang Ngạo Tuyết: "Để tôi làm cho".
Trần Hạo liếc nhìn cô ấy, không cản cô ấy.
Giang Ngạo Tuyết cầm băng gạc lên, thấm cồn vào để lau cho vết thương sau lưng Trần Hạo: "Cố chịu một lát nhé".
Nhìn vết thương chảy máu đầm đìa kia của anh, Giang Ngạo Tuyết có hơi chần chừ, cô ấy có thế tướng tượng ra được khi bị dính cồn thì vết thương sẽ đau đến mức nào.
Giang Ngạo Tuyết cầm miếng băng gạc thấm cồn chạm vào vết thương, Trần Hạo không hề nhúc nhích như thể anh hoàn toàn không cảm giác được gì vậy.
Tuy Trần Hạo không nói đau
nhưng cô ấy vẫn rất cẩn thận, không dám làm quá mạnh tay.
Trần Hạo buồn cười nhìn Giang Ngạo Tuyết, nói: "Cô trưởng phòng, cô có thể nhanh chút được không? Lạnh quá! Cô mà kéo dài thời gian thêm nữa thì tôi sẽ bị cảm đấy!"
Phì! Giang Ngạo Tuyết không nhịn cười được khi nghe câu này của Trần Hạo.
Trời nóng phừng phừng như thế thì cảm cái gì?
"Anh không thấy đau chút nào à?", Giang Ngạo Tuyết thấy mình đã khử trùng vết thương cho Trần Hạo xong rồi mà anh
vẫn không la đau một tiếng nào thì không kìm được tò mò hỏi.
"Vết thương trên cơ thể có đau đến mấy thì cũng vậy thôi, vết thương trong lòng mới là đau nhất", nhớ tới quá khứ, Trần Hạo lấm bấm.
*Cập nhật chương mới nhất tại лhayhȯ.com
Giang Ngạo Tuyết nghe vậy thì sửng sốt: "Anh nói gì cơ?"
Trần Hạo mỉm cười, không lên tiếng, ánh mắt sâu xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Giang Ngạo Tuyết phát hiện ra rằng, Trần Hạo trước mắt mình rất khác với con người mà cô ấy hay thấy, trong lòng không
khỏi suy nghĩ miên man.
Trần Hạo thường xuyên có những hành động đáng sợ, điều này cho thấy anh bá đạo và tàn nhẫn đến nhường nào, hoàn toàn khác với cái người hay đùa cợt mà Giang Ngạo Tuyết thường thấy.
Hôm nay cũng thế, vừa rồi sự cố xảy ra rất đột nhiên vậy mà anh vẫn cứu cô ấy được, người bình thường hoàn toàn không thể làm vậy!
Một đống chuyện rối như tơ vò trong đầu Giang Ngạo Tuyết làm cô ấy không thể nghĩ ra được một manh mối nào.
Giang Ngạo Tuyết đang nghĩ
ngợi lung tung thì bỗng nhiên chú ý tới trên người Trần Hạo có rất nhiều vết sẹo khủng khiếp.
Ngoài ngạc nhiên, cô ấy cũng tò mò vì sao anh lại có những vết sẹo này.