Anh Chồng Khờ

Chương 119: Có Phải Điên Rồi Không




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Trần Hạo...!mày đừng có mà đắc ý...", Bách Lương tức giận nói.
Bách Nguyên An trừng mắt nhìn cháu trai: "Cháu im miệng cho ông!"
Bách Lương câm nín, không dám nói gì.
"Trần Hạo...!không! Cậu Trần, xin cậu thứ lỗi, là tôi có mắt mà không biết thái sơn..."
“Đó không phải là điều tôi muốn nghe!”, Trần Hạo cười nói.
"Tôi...!tôi sẵn sàng chuyển nhượng cổ phần của Bách thị cho Bạch Phi Nhi!" Mặc dù trong lòng Bách Nguyên An không muốn, nhưng ông ta biết rõ rằng nếu ông ta không làm điều này, những nỗ lực cả đời của ông ta sẽ trở nên vô ích.
Trần Hạo cười mỉa: "Ông già, ông thật thông minh, tôi cũng không phải là người kiên nhẫn đâu! Nên làm gì thì ông tự quyết đi ha!"
Dứt lời, Trần Hạo quay người rời khỏi văn phòng.
Sau khi Trần Hạo rời đi, Bách Lương không phục nói: "Ông nội, chúng ta thật sự bỏ qua chuyện này sao?"
Bách Nguyên An thất vọng liếc nhìn cháu mình, lập tức có vẻ già đi rất nhiều, gương mặt đanh lại!
"Lần này không phải chúng ta bỏ qua cho bọn họ, mà là cầu bọn họ buông tha cho chúng ta.

Cháu không được phép nói chuyện của ngày hôm nay ra với bất kỳ ai! Từ nay về sau, dù là nhà họ Bạch hay là Trần Hạo thì chúng ta cũng không thể động vào! Nhớ cho kỹ!"
"Ông nội...", Bách Lương vẫn muốn tranh luận.
"Tiểu Lương, ông nội đã già rồi, không thể bảo vệ cháu cả đời.


Hãy nhớ học cách làm người.

Có một số người không phải là loại mà chúng ta có thể khiêu khích.

Nếu không, chúng ta sẽ phải hối hận một khi tai họa ập xuống đầu chúng ta, đến lúc đó thì đã quá muộn!”, Bách Nguyên An nói một cách nghiêm túc.
Bách Lương ngây người, ý thức được chút gì đó, người ngu xuẩn như hắn ta cũng đã bắt đầu biết suy nghĩ về bản lĩnh của Trần Hạo.
Sau khi Trần Hạo rời văn phòng của Bách Lương, anh nhận được một cuộc gọi từ Giang Ngạo Tuyết.
“Trưởng bộ phận, có chuyện gì vậy?”, Trần Hạo bình tĩnh hỏi khi bắt máy.
"Ngay lập tức đến văn phòng chủ tịch...!tút...!tút...!tút..."
Trần Hạo vốn dĩ muốn trêu chọc cô gái này, nhưng bên tai chỉ còn lại tiếng tút tút ngắt kết nối.
Nở nụ cười gượng gạo, Trần Hạo đi đến văn phòng chủ tịch.
Lúc này, trong phòng làm việc, Bạch Phi Nhi đang nhìn tài liệu trước mặt với vẻ mặt lạnh lùng.
"Nếu nhà họ Bách chuyển cổ phần dưới tên mình cho nhà họ Lưu, thì tỉ lệ cổ phần của chúng ta sẽ bị lép vế!"
Giang Ngạo Tuyết nói: “Mà những chuyện này còn chưa phải là chuyện rắc rối nhất!”.

Nói xong, Giang Ngạo Tuyết dùng bút đánh dấu vài người trong danh sách cổ đông: “Họ đều rất thân với nhà họ Lưu! Sau khi được chuyển nhượng cổ phần của nhà họ Bách, thì tỉ lệ cổ phần do nhà họ Lưu kiểm soát sẽ tăng lên.

Những người này có thể gây ảnh hưởng đến các nghị quyết của hội đồng quản trị!"
Bạch Phi Nhi đau đầu, tối hôm qua cô đã nghĩ đến tình huống này rồi.
Giang Ngạo Tuyết hỏi: "Chủ tịch, chúng ta có nên lôi kéo những cổ đông này không?"
Bạch Phi Nhi nói: "Nếu chúng ta lôi kéo, những người này nhất định sẽ đòi hỏi nhiều.

Nếu như trong tương lai có thêm những trường hợp đặc biệt như nhà họ Bách thì sao? Chúng ta có thể tạm thời vượt qua khó khăn, nhưng tương lai điều này sẽ trở thành vấn đề!"
Nghe vậy, Giang Ngạo Tuyết cau mày, hiểu được sự lo lắng của Bạch Phi Nhi.
Đúng lúc này, Trần Hạo đi vào văn phòng chủ tịch.
Nhìn thấy Trần Hạo, Giang Ngạo Tuyết không khỏi nghĩ đến cảnh tối hôm qua bị anh nhìn thấy, lửa giận lại phừng phừng.
“Ngày hôm qua anh nói muốn giải quyết vấn đề, không xuất hiện thì làm sao giải quyết được?”, Giang Ngạo Tuyết lại bắt đầu nã đạn về phía Trần Hạo.
Bạch Phi Nhi liếc nhìn Trần Hạo mà không nói gì, cô không thể không nghĩ đến buổi hòa nhạc hôm ấy! Âm thầm thở dài, nếu Trần Hạo luôn giống như đêm hôm đó thì thật tuyệt biết bao!
Trần Hạo cười nói: "Tôi không xuất hiện, đương nhiên là bởi vì tôi phải đi giải quyết vấn đề rồi!" "Cứ khoác lác đi! Chắc chắn là anh đã trốn vào một góc nào đó để chơi game! Tôi còn không hiểu rõ anh quá sao!", Giang Ngạo Tuyết không tin những lời Trần Hạo nói, chỉ nghĩ đến việc Trần Hạo ham chơi lười làm ở bộ phận sales như từ trước đến nay.
Trần Hạo cũng không thèm giải thích, mỉm cười ngồi xuống ghế đối diện với Bạch Phi Nhi.

Bạch Phi Nhi nói: "Ngạo Tuyết, dù sao vấn đề này sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối mặt! Chuyện của Bách Lương chỉ thúc đẩy sự việc xảy ra sớm hơn một chút thôi!"
"Nhưng nếu chuyện này đến muộn thì chúng ta còn có thể chuẩn bị.

Bây giờ nó lại đột nhiên bùng phát khi chúng ta mất cảnh giác, chúng ta không chuẩn bị kịp bất cứ thứ gì, vậy làm thế nào để chống lại đây? Uổng công những chuyện trước đây chúng ta đã vượt mặt được Lưu Gia Ấn!", Giang Ngạo Tuyết nói.
Trần Hạo cười nói: "Ai nói chúng ta nhất định không ứng phó kịp? Chẳng lẽ đám người Lưu Gia Ấn ứng phó kịp sao?"
Giang Ngạo Tuyết ngây người nhìn Trần Hạo, định nói tiếp thì điện thoại cố định trước mặt Bạch Phi Nhi rung lên.
Sau khi bắt máy, Bạch Phi Nhi nghe thấy giọng nói của Bách Nguyên An trong ống nghe, và lời ông ta nói khiến Bạch Phi Nhi gần như nhảy dựng lên.
"Ông Bách? Ông...!ông đang nói cái gì vậy...!thực sự sao...!tốt, tốt...!tôi sẽ đến ngay bây giờ!"
Bạch Phi Nhi nói xong, vui mừng cúp điện thoại.
Giang Ngạo tuyết hỏi: "Nhà họ Bách lại đưa ra yêu cầu vô lý nào khác sao?"
Bạch Phi Nhi vẫn đang chìm đắm trong niềm vui bất chợt, có phần sững sờ: "Ông ta...!ông ta nói muốn chuyển nhượng cổ phần cho tôi!"
“Gì cơ?”, Giang Ngạo Tuyết kinh ngạc khi nghe tin này, miệng càng ngày càng rộng ra.
"Hơn nữa...!còn thấp hơn cả giá thị trường..."
Hai người kinh ngạc không thôi, Trần Hạo nói: "Đã nói là tôi đi giải quyết vấn đề rồi, thế mà hai người lại không tin!"
"Anh...", ánh mắt của Bạch Phi Nhi nhìn về phía Trần Hạo.
Trần Hạo nói: "Thực ra thì ông Bách cũng không tệ.

Tôi đã nói với ông ta những khó khăn của chúng ta trong nước mắt và nói với ông ta rằng một cô gái đã khó khăn như thế nào mới có thể chống đỡ được Bạch thị.

Tôi đã làm ông ta cảm động.


Ông Bách đã nói rằng trong tất cả những người trẻ thì ông ta tín nhiệm cô nhất.

Ông ta không thể nhìn thấy Bạch thị rơi vào tay một người như Lưu Gia Ấn, vì vậy ông ta đã hứa sẽ chuyển nhượng cổ phần!"
“...”
Bạch Phi Nhi không nói nên lời, cho rằng Trần Hạo nói dối thật sự không có cơ sở.
Giang Ngạo Tuyết tự nhéo chính mình, sau khi bị đau, cô ấy mới chắc chắn đây không phải là mơ.
Sau đó, hai cô gái dường như cùng nghĩ tới điều gì đó, đồng loạt nhìn về phía Trần Hạo: "Có phải anh lại đi đánh người ta không?"
Trần Hạo lại xua tay nói: "Ông ta hiền lành như vậy, tôi cũng không phải là kẻ bạo ngược, làm sao có thể ra tay với ông ta được?"
Giang Ngạo Tuyết đảo mắt nghĩ, hiền lành hả? Có thể miêu tả Bách Nguyên An bằng cái từ đó sao!
Bạch Phi Nhi thì bình tĩnh hơn: "Chúng ta đi xem trước rồi nói sau!"
“Vâng!”, Giang Ngạo Tuyết gật đầu đồng ý.
Ba người ra khỏi văn phòng, đi thẳng vào phòng họp, Bách Nguyên An và Bách Lương đã đợi ở đó từ sớm, khi nhìn thấy Bạch Phi Nhi, bọn họ liền nở nụ cười: "Phi Nhi đến rồi, tới đây, đây là thỏa thuận chuyển nhượng do ông nội Bách chuẩn bị cho cháu này! Cháu xem có vấn đề gì không?"
Bạch Phi Nhi không nói nên lời.
Kết quả là nét mặt chán nản Trần Hạo của Bạch Phi Nhi đã khiến cho Bách Nguyên An hiểu lầm, cho rằng Bạch Phi Nhi không muốn ký vào thỏa thuận chuyển nhượng.

.