Anh Chọn Tình Nhân Hay Chọn Vợ

Chương 5




- Cô Chi? Hôm qua cô xin máu gà của tôi làm gì thế

Người giúp việc nhìn Huyền Chi, hồn nhiên hỏi đến chuyện máu gà, hắn đang ăn, nghe thấy thì bỗng nhiên dừng lại, khóe miệng giật giật, chân mày nhăn nhúm, ngẩng mặt lên nhìn sang cô giúp việc. Mộng Huyền Chi khuôn mặt tái nhợt, miếng há cảo còn trong miệng không dám nuốt xuống, cô đứng hình cặm cụi.

- Chị vừa nói gì? Máu gà là như thế nào, nói rõ xem

- Dạ, hôm qua tôi có mần thịt con gà, cô Huyền Chi đi lại xin một chút máu tươi rồi mang đi đâu ấy, tôi cũng không rõ là cô Chi lấy máu gà làm gì nữa cậu chủ.

Cô giúp việc thành thật đến mức nói ra không sai sót điều gì. Trời ơi, hắn có đối xử tốt đến mấy thì cũng nên thương xót cho cô một chút chứ, cùng là phận phụ nữ với nhau mà? Cô giúp việc làm vậy chẳng khác nào đang hại tính mạng của Huyền Chi. Hắn nhìn qua Chi vẻ mặt nghiêm nghị, hừ thành tiếng, đưa tay lên ra hiệu cho cô giúp việc đi làm, cô giúp việc cúi đầu lễ phép dạ rồi đi ra khỏi khu bàn ăn, cô Liên vừa rời khỏi không khí trở nên ngột ngạt hẳn, lần này Huyền Chi chết thật rồi

Hắn đập mạnh chiếc thìa trên tay xuống bàn, âm thanh đó làm Chi giật mình, cô sợ đến nỗi tay chân run rẩy bẫy không còn kiểm soát được nữa. Eo ôi, sao lúc nào Chi làm gì cũng bị bại lộ vậy chứ, Cô cúi đầu, hắn dựa mình ra sau ghế, nhìn Huyền Chi chằm chằm, khoanh tay trước ngực.

- Em làm cách đó để lừa tôi đấy hả? Dùng hẳn cả tiết gà, không muốn tại sao không nói thẳng? Việc gì phải nói dối.

Huyền Chi từ từ nuốt miếng há cảo, thở dài, ngước mặt lên nhìn. Ừ, đằng nào cũng bị bại lộ, giờ cô không cần phải giấu giếm, nói xạo hắn nữa. Nhưng nhìn vẻ mặt lạnh ngắt, ánh mắt như tia lửa đó làm cô thấy khiếp vía, hắn vẫn lặng thinh chờ đợi cô trả lời

- Tôi nói thẳng anh chịu tha cho tôi không. Rõ ràng là không mà...nên tôi mới phải làm như vậy? Chỉ là hôm đó tôi thật sự rất mệt mỏi, không còn cách để trốn tránh buộc tôi làm như vậy

Khuôn mặt Huyền Chi vô cùng là đáng thương, đôi mắt bồ câu tròn xoe, long lanh còn không dám nhìn thẳng chính diện, cái giọng nói nhè nhẹ, tội nghiệp đó, tự nhiên làm cho hắn nghe xong cảm thấy xiêu lòng. Huyền Chi ngồi im ru, cúi đầu xuống, hắn che miệng muốn cười lắm nhưng không hiểu sao lại giấu kín, kìm nén, hắn liếc mắt nhìn vào bát há cảo, món cô thích nhất còn chưa kịp ăn hết, đã nghe hắn trách móc thì có hơi quá đáng trong một bữa sáng? Hắn hít thở sâu ngồi thẳng người dậy, cánh tay đưa qua, nhẹ nhàng nâng cằm Huyền Chi lên...hắn không nỡ nói nặng lời với cô.

- Tôi hiểu rồi, còn bây giờ mau ăn hết bữa sáng đi

Huyền Chi nghe vậy, nhịp tim đập hơi loạn, Chi còn tưởng hắn sẽ phải tức giận, gào lên vì cô đã lừa dối hắn chứ? Sao lại trở nên ấm áp đột ngột như vậy? Huyền Chi mím môi, thật sự cô không biết đâu mới là con người chính của hắn? Là người cực đoan, bỉ ổi, vô liêm sỉ, lạnh lùng, bảo thủ? Hay là người mềm mỏng, dịu dàng làm Chi cảm động? Hắn véo vào má cô một cái xong thì bỏ tay ra, đứng dậy khỏi ghế cầm áo lên rời khỏi nhà...hôm nay công ty có cuộc họp hội đồng nên hắn phải đến sớm.

Huyền Chi ngồi ngẩn ngơ, đờ đẫn nhìn dáng người hắn đi khuất, rồi tát mạnh vào má mình, tịnh tâm, cô đang rung động trước một tên xấu xa đó ư, không thể chỉ vài cử chỉ dịu hiền mà cô lại như vậy được? Quá dễ dãi. Huyền Chi vỗ vỗ má xua tan mọi suy nghĩ vớ vẩn, đứng dậy tính đi thì cô Liên đi vào.

- Ơ, cô Huyền Chi, cậu chủ vừa dặn dò tôi, là phải trông chừng cô, xem cô ăn hết bữa sáng mới được cho cô Chi về lên phòng, cô mà bỏ cậu chủ sẽ quở trách tôi đấy.

Huyền Chi thở dài, nhìn xuống bát thức ăn, haiz cô còn tâm trạng nữa đâu mà ăn? Hết biết cảm giác ngon miệng là gì rồi, nhưng sợ cô Liên giúp việc bị hắn mắng mỏ nên cô cũng đành ngồi lại ăn tiếp, cô Liên mỉm cười lủi thủi ra ngoài bấm máy gọi cho hắn báo tình hình.

(....)

Tại công ty, hắn đang trong phòng họp, bàn bạc vấn đề công việc làm ăn quan trọng thì phía ngoài, tiếng ồn ào vang lên. Đoán không nhầm là giọng la hét của phụ nữ...bất chợt cánh cửa phòng họp mở ra tên trợ lý của hắn bẽn lẽn đi vào cúi đầu lễ phép nhỏ giọng: - Lưu Tổng? Bên ngoài phu nhân Thẩm đang làm loạn, muốn gặp anh.

- Cậu không thấy tôi đang họp Hội Đồng Quản Trị sao? Nhân viên bảo vệ của công ty làm cảnh hết rồi hả.

Hắn nhướm mày nhìn qua, giọng nói đanh thép vô tình vang lên, cùng ánh mắt như dao sắc, làm cho tên trợ lý sợ chết khiếp. Nhưng mà phu nhân, vợ của Lưu Tổng thì có kẻ nào dám cản, huống chi ba của Thẩm Y Nhiên cũng là người trong Hội đồng quản trị có quyền thế, con gái ông ta mà bị trầy xước chỗ nào, thân làm nhân viên quèn thì làm sao gồng gánh nổi. Tên trợ lý còn chưa kịp mở miệng, ở bên ngoài Thẩm Y Nhiên mở tung cửa bước vào, không phép tắc, không lịch sự, không quan tâm là hắn đang họp, hét to:

- Lưu Triết? Anh có xem tôi là vợ không...

Hắn nghe cô ta nói thế, sắc mặt tức tối, khốn kiếp đúng thật là vô phép. Ba của Thẩm Y Nhiên cũng một phen muối mặt vì đứa con gái của mình, mọi người trong Hội đồng quản trị trố mắt nhìn rồi ghé sang xì xào nhỏ, cuộc sống hôn nhân của Lưu Tổng gặp trục trặc sao? Bàn tay hắn cuộn thành hình nắm đấm nhìn lên tên trợ lý, miệng ngấu nghiến.

- Cậu còn đứng đó làm gì? Mau lôi cô ta ra ngoài.

Tên trợ lý cúi đầu rồi đi lại, mời Thẩm Y Nhiên đi, cô ta vẫn dứt khoát không chịu rời nên hai nam nhân viên đành phải đùng biện pháp mạnh nắm tay lôi đi. Lưu Triết lạnh nhạt, không thèm bận tâm là vợ mình đang bị kéo ra...hắn kìm nén cơn tức nói:

- Tiếp tục cuộc họp.

(...)

Kết thúc cuộc họp hắn trở về phòng làm việc, Thẩm Y Nhiên vẫn chưa chịu rời khỏi, đang thong thả ngồi nhâm nhi tách cafê. Hắn đi vào nhìn thấy Y Nhiên liền không hài lòng.

- Ai cho cô vào đây?

- Hứ, em là vợ anh, bọn chúng dám không cho vào, vừa nãy ai cho anh kêu bọn người hôi hám, rẻ tiền đó chạm vào người em? Hả

Thẩm Y Nhiên vùng vằng, giận dỗi, nhưng làm vậy cũng không khiến cho hắn động lòng, hắn bước lại nhìn chăm chăm Y Nhiên cất giọng:

- Mau cút ra ngoài.

- Nè? Sao con lại nói thế với con gái ba và vợ mình bằng giọng như thế chứ? Ba biết Thẩm Y Nhiên có vài việc làm cho con giận, nhưng cũng không được nói thư thế với vợ.

Ba vợ hắn đi vào, cất giọng bênh vực cho con gái, Y Nhiên mếu máo, đứng dậy chạy lại ôm Thẩm Chí Phát. Hắn tức giận lắm nhưng mà vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, nếu như không phải vì lời hứa trước ông nội thì hắn đã đuổi hai ba con họ ra khỏi công ty rồi. Lưu Triết, còn không thèm đáp lại sải bước đi ra ngoài.

- Con rể...con rể?

- Thẩm Y Nhiên? Rốt cuộc con đã làm gì thời gian qua, không chịu giữ thằng nhãi đó bên cạnh? Con đó, phải nhanh có thai lên, xong thì nói nó chia bớt cổ phần sang cho đứa bé, rồi cộng với số cổ phần hiện nay của ta thì lúc đó hai ba con ta mới có công ty này...chứ ba con nằm dưới quyền của nó thật sự khó chịu

- Ba nói thì hay, nhưng anh ta còn không thèm nhìn mặt con nữa, nói chi đến chuyện có con? Sao lúc ông Nội anh ta chết, ba không dụ khỉ lấy thêm một chút ít nữa? Giờ trách móc con

- Con tưởng dễ lắm hả, với số cổ phần hiện giờ ta đang có? Phải tốn bao nhiêu thời gian nịnh nọt lão già đó không? Nên con mau có thai đi...về nhà ta sẽ chỉ cách dụ dỗ nó.

Nói xong hai ba con họ rời khỏi phòng làm việc của hắn. Tầm 20 phút hắn đi vào gọi tên trợ lý với vẻ bực tức. Tên trợ lý nhanh chóng chạy vào:

- Mau ném hết những thứ cô ta đã chạm vào trong phòng này, rồi thay lại đồ mới cho tôi, khử mùi, tôi không muốn có bất kể mùi hương gì của cô ta đọng lại, còn nữa từ nay ai tùy tiện cho cô ta vào đây? Người đó lập tức bị sa thải...Nghe rõ chưa.

- Dạ...dạ, Lưu Tổng.

Tên trợ lý cúi đầu nói xong, lập tức ra ngoài gọi người vào thay đổi đồ mới, khử trùng căn phòng...Hắn thở dài, móc trong túi áo ra một tấm hình nhìn say đắm, miệng lẩm bẩm:

- Xem ra chỉ có em mới khiến tâm trạng tôi ổn định lại, Mộng Huyền Chi, tôi có nên về nhà ăn em xong rồi đến làm tiếp không nhỉ?

(còn)