"Tôi không muốn suy nghĩ về vấn đề này nữa, tôi cho các cậu cơ hội cuối cùng, trừ khử nhanh gọn"
Nói xong ông Thẩm ném chiếc điện thoại ra chỗ khác, vẻ ngoài giận dữ, khó chịu vô cùng, đúng là một lũ vô dụng ăn hại, Y Nhiên nhìn ba mình nói chuyện xong, thở sau, chậm rãi đi vào vừa thấy Y Nhiên, ông Thẩm thay đổi sắc thái, ngước mặt lên, dư âm khàn khàn lắng đọng vang lên.
"Con làm gì mà dạo này cứ đi thường xuyên thế hả? Không thấy mặt đâu cả nguyên ngày? Có chuyện gì thế hả"
"Dạ, con đi tập tành một chút về nấu ăn thôi ạ, ba nói con không biết nấu nướng nên con đi học"
Thẩm Y Nhiên mỉm cười giọng nói nhỏ vang lên, ông Thẩm gật đầu rồi liếc mắt xuống bụng dưới của cô ta, hình như đã to hơn trước thì phải, ông ta nhíu mày đa nghi, dạo này đây cũng thấy Y Nhiên thay đổi ăn uống nhiều hơn, và hơn nữa Y Nhiên cũng không còn nhắc đến Lưu Triết, không còn muốn can dự vào chuyện làm ăn như trước đây? Điều này ông Thẩm thấy rất lạ, Thẩm Y Nhiên khép nép, lấy tà áo che lại phần bụng, Y Nhiên cười ra tiếng
"Con bị lên cân đột ngột, ba đừng để ý, rồi con sẽ giảm, ba đừng để ý"
Ông Thẩm hừm thành tiếng gật gù bỏ qua không quan tâm chuyện tăng cân mỡ bụng của Y Nhiên nữa, vấn đề khiến ông ta nhức nhối hơn là bây giờ làm cách nào trừ khử Ngư Hạo Thiên và Cố Minh Hào, để không một ai biết bí mật của ông ta. Thẩm Y Nhiên trầm lặng một chút, thẫn thờ quyết định mở lời, Y Nhiên thật sự mệt mỏi về những vấn đề như thế này rồi, Y Nhiên muốn chấm dứt, dừng lại mọi thứ, bắt đầu lại cuộc sống mới, bây giờ đứa bé trong bụng Y Nhiên cũng đã quyết tâm muốn giữ lại sinh ra, nên thời gian này cô ta ăn uống rất đều độ, toàn là thức ăn bổ dưỡng cho phụ nữ mang thai.
"Ba? Có chuyện này con muốn nói, ba nghe con một lần được không"
Ông Thẩm nhướm mày nhìn lên chăm chăm đứa con gái. Sao tự nhiên hôm nay bộ dạng nghiêm túc ra hẳn ông ta ừ, ngồi bắt chéo chân chờ đợi Thẩm Y Nhiên nói, Y Nhiên mông lung hơi chần chừ cắn vành môi, cô biết nói ra sẽ khiến ba mình nổi điên nhưng dù gì phải nói thôi, sớm muộn gì cũng vậy, kết thúc nhanh để đỡ phải đau khổ nhiều.
"Có thể dừng lại tất cả được không ạ, con mệt mỏi rồi, ba đừng hại Ngư Hạo Thiên nữa, anh ấy không có tội tình gì hết, con muốn bắt đầu lại mọi thứ ở 1 nơi khác"
Nghe Thẩm Y Nhiên nói xong, ông ta nghiến răng ken két, đôi mắt đỏ ngầu trợn trừng mắt, sức nhẫn nhịn trong người đã không còn, xúc cảm tức giận rạo rực trỗi dậy, ông Thẩm đứng bật dậy bước đến chỗ Y Nhiên! Không thể ngờ đứa con gái ông ta hết mực thương yêu, luôn ủng hộ những gì ba mình làm, nhưng bây giờ nhìn xem nó đang làm gì? muốn dừng lại mà rút lui, mọi thứ đã quá muộn màng để dừng lại bộ nó không suy nghĩ đến vấn đề ba nó sẽ bị ngồi tù khi mọi chuyện quá khứ vỡ lẽ ra sao? Chiếc thuyền đã ở giữa sông, lùi lại là không, chỉ có thể đi tiếp đến cùng.
"Vừa nói gì? Nhắc lại xem"
"Con muốn dừng lại, ba đừng hại anh Hạo Thiên nữa...chát"
Chưa kịp nói hết câu Thẩm Y Nhiên đã phải nhận một cái tát của ba mình khiến Y Nhiên ngã xuống sàn nhà, ông ta ôm ngực, Y Nhiên rơi nước mắt đau vô cùng, đau không phải vì bị ông Thẩm đánh mà đau vì thái độ và phản ứng dữ dội của ba mình, ông Thẩm gầm lên quát lớn:
"Mày đang nghĩ gì thế hả? Dừng lại để bắt đầu cuộc sống mới hử, nếu dừng lại ba mày sẽ phải vào tù ngồi nghe rõ chưa? Tao thà rằng trừ khử nó chứ không đời nào để mình bị bắt, không muốn can dự thì ngồi im một chỗ, tao không muốn nghe thêm bất cứ lời nào nữa"
Dứt lời ông Thẩm quay lưng ngoảnh mặt bỏ đi không ngoáy đầu thèm nhìn lại, Y Nhiên sờ mặt khóc. Bà Ngô từ trong bếp bước ra dìu Y Nhiên đứng dậy, giọng nói ân cần chu đáo hỏi han cô: "Tiểu thư không sao chứ? Phụ nữ đang mang thai phải giữ gìn sức khỏe nhé Y Nhiên"
"Sao...sao bác biết cháu..."
Y Nhiên nghẹn ngào hỏi lại, bà Ngô phì cười, sống nữa đời người chẳng lẽ không biết, chỉ cần nhìn một cái là bà Ngô đã phát hiện, huống chi tính cách của Y Nhiên từ khi mang cũng đã thay đổi khá nhiều, bới cáu kỉnh, khó chịu sai bảo người hầu trong nhà, bà Ngô chậm rãi từ tốn dẫn Y Nhiên lại ghế sofa ngồi xuống
"Tiểu thư, ngồi đây nghỉ ngơi đi, để tôi vào bếp bưng canh mới nấu ra cho cô uống, phải nghĩ đến em bé"
"Dạ, cảm ơn bác, nhưng bác đừng nói chuyện này với ba cháu được không ạ"
"Cô yên tâm, tôi hiểu"
Ngắt lời bà Ngô nhanh chóng đi vào bếp
(...)
Vài ngày sau, gã bác sĩ Cố Minh Hào vẫn cứng họng không nói, hết cách Lưu Triết phải dùng kế, hắn dẫn con gái gã đến, kết quả điều tra cho thấy con gái của gã đang bị bệnh cần tim phẫu thuật để sống tiếp nhưng chi phí và chưa tìm ra trái tim phù hợp, vả lại hơn nữa đắt đỏ nên thời gian trước gã chạy vạy khắp nơi.
Tại phòng bệnh
"Ba..."
"Cố An Nhi? Con gái của ba, các cậu đêm con tôi đến đây làm gì"
"Các chú nói dẫn con để thăm ba á, ba khỏe chưa"
Jems bước đến bồng An Nhi lên, mỉm cười nói nhỏ, rồi dẫn An Nhi ra ngoài, để Lưu Triết thuận lợi nói chuyện, vừa thấy con gái yêu bị Jems đưa đi gã gắng hết sức ngồi chồm dậy gào lên giận dữ, Lưu Triết nhếch mép cất lời
"Tôi muốn trao đổi, bây giờ cậu nói ra sự thật, tôi giúp con cậu chữa trị bệnh tật ghép trái tim mới, nhưng nếu cậu còn cố chấp không chịu hậu quả chắc cậu cũng nghĩ ra..."