- Nhớ kỉ cho tôi? Em là người của tôi, bất luận sau này có ra sao? Kẻ nào ức hiếp em, chỉ cần cầm tiền của tôi đè bẹp họ, không cần phí lời giải thích
Lưu Triết vừa nói vừa xóa đầu Huyền Chi một cách dịu dàng, khiến Chi trong phút chốc, không kìm nén được cảm xúc, hai má đột nhiên ửng hồng, Huyền Chi lặng im, nhịp tim đập hỗn loạn. Chi chằm chằm nhìn Lưu Triết nuốt nước bọt, cái dáng vẻ quyến rũ ân cần chu đáo này là có dụng ý gì đây hả? Sao cứ thích làm Chi mơ mộng, hoang mang. Chi vội vàng hất tay của Lưu Triết ra khỏi đầu, chỉnh giọng điệu nghiêm nghị nói:
- Ừ! Sau này tôi sẽ làm vậy, mà anh đừng đứng gần tôi như vậy? Làm vậy tôi dễ hiểu lầm lắm
Huyền Chi cúi xuống trùng mặt nhỏ giọng dần dần Lưu Triết nghe xong cười cười nhẹ, hắn cố tình để sát khuôn mặt lại gần, Chi gật mình ngửa người lùi ra phía sau, thì bị cánh tay rắn rỏi cứng cáp của Triết kéo lại, hai mặt cận kề nhau, gần đến mức chỉ một sơ xuất nhỏ thôi là có thể môi Huyền Chi theo tự nhiên chạm vào môi Lưu Triết cũng nên? Cơ thể Huyền Chi dần như bất động. Triết thở sâu, cái hơi thở thơm tho mùi hương bạc hà phả vào trong mặt Chi, chất giọng điềm đạm, nhè nhẹ vang lên từ đây:
- Hiểu lầm gì hửm, tôi đứng gần em, thường xuyên quan tâm em thì em sẽ có hiểu lầm gì? Nói cho tôi nghe xem nào
Huyền Chi cắn răng, nhắm mắt, mẹ kiếp, thật sự là muốn nhanh chóng đẩy hắn ra để khỏi phải có thứ cảm giác khó chịu không phân định rõ ràng này, mặc sức lộng hành đưa Chi vào giữa cái ranh giới thích và không thích hắn, Huyền Chi mở hai mắt to tròn nhìn, mỉm cười bộ dạng có chút không được thoải mái rụt rè nói: - Không có gì cả, anh đừng suy nghỉ nhiều...ừmmm, tôi chả có hiểu là gì hết
Huyền Chi ngượng ngùng, thẹn thùng gắng gượng thanh minh cho bản thân, Lưu Triết lưu manh kéo nhẹ người Huyền Chi, thế là hai môi bất ngờ khẽ chạm vào nhau, Huyền Chi trợn tròn mắt bởi màng hôn hết sức đột ngột, Huyền Chi chống cự đẩy hắn ra, càng đẩy Triết càng lấn át, siết chặt hơn, trời ơi đang còn ở công ty, hắn làm cái trò gì thế lỡ có ai trông thấy mặt mũi Chi biết giấu đâu? Huyền Chi cắn mạnh vào môi hắn, nhân tiện đẩy hắn ra, chạy vuột đi.
- Anh...anh thật quá đáng? Huhu...nhịp tim sao lại đập loạn xạ nữa rồi, không thể thích anh ta được.
Huyền Chi xấu hổ nức nở bỏ chạy khỏi khu vực đó, Triết đưa tay lên lau vành môi, khóe miệng cười, thích thú, liên ngoáy đầu đưa tầm mắt, nhìn theo bóng lưng Huyền Chi xa dần, thong thả đút tay vào túi quần, đồng hồ vừa hay đã chỉ đúng giờ đón khách, Triết chỉnh sửa lại trang phục, quay người bước đi thì Jems đến. Jems nhòm ngó cười khờ cất giọng.
- Hôn nhau sau đắm nhỉ, cậu quên rằng nơi này có lắp camera ư? Chắc nhân viên giám sát được một phen hút mắt, Lưu Tổng ngoại tình cùng nhân viên nghe tin cũng thú vị
- Hừ, cậu nghĩ cảnh hôn của tôi và Huyền Chi dễ bị quay lại như thế hả? Non nớt bồng bột
Lưu Triết lạnh giọng dằn mặt Jems, Jems phà phà cười lớn. Gớm, sao lúc Jems đùa giỡn mà Triết cứ tưởng thật thế nhỉ? Chả có chút vui tính, đáng yêu gì cả? Nhạt toẹt, làm Jems mất cả hứng, Jems đưa cho hắn một cái USB, giọng nghiêm túc nói nhỏ
- Tôi vừa tìm ra được thủ phạm của vụ trộm cắp vu khống cho em dâu, cậu xử lý thế nào, vừa nãy thấy em dâu bị đánh mà lòng tôi có chút khó chịu.
- Không cần, cậu thay tôi xử trí sa thải đi, tôi không muốn công ty tồn tại những loại nhân viên vô đạo đức như vậy?
Lưu Triết nói xong sải chân dài bước đi vào trong, Jems gật gù, à ờ nắm chặt chiếc USB, rồi theo Lưu Triết, Jems biết chắc một điều là Triết đã biết là kẻ nào đứng sau vụ việc này, nên mới không cần xem mà thẳng thừng kêu Jems đuổi việc? Đã thế Jems cũng chả cần câu nệ, anh sẽ lấy lại công bằng cho Huyền Chi. Buổi ra mắt chào mừng sản phẩm mới diễn ra khoảng 2 tiếng thì kết thúc, nhân viên công ty chuẩn bị thu 6 mẫu trang sức để chuyển tới nơi ở của Lưu Triết, trong lúc các nhân viên đang tỉ mỉ bỏ vào hộp thì Thẩm Y Nhiên sang trọng đi đến, cô ta cũng là một tính đồ của đá quý, kim cương. Vừa thấy Y Nhiên dăm ba nữ nhân viên cúi đầu chào, ả vênh mặt gỡ mắt kính xuống bước lại liếc nhìn qua các sợi dây chuyền, đôi mắt Y Nhiên bừng lên, khi trông thấy những viên đá sáng lấp lánh, Y Nhiên chỉ tay giọng ra lệnh.
- Tôi muốn lấy mẫu này?
- Xin lỗi phu nhân Thẩm, nhưng 6 mẫu này có lệnh của Lưu Tổng chuyển đến biệt thự, trang sức được tung ra thị trường chính thức sau hai ngày lúc ây nhân viên sẽ mang đến cho phu nhân.
Y Nhiên nghe cô nhân viên nói vậy ả liền thích thú, không ngờ Lưu Tổng lại có hứng chuyển 6 mẫu đá quý này đến cho ả dùng đầu tiên, không lẽ đã nghĩ lại, muốn gắn kết với cô ta hửm? Y Nhiên mỉm cười mộng mơ suy nghỉ, ả vuốt tóc mai, kiêu ngạo lên tiếng: - Được rồi, thế chuyển cho nhanh đi, đừng nói với Lưu Tổng là tôi đã biết chuyện anh ấy định gửi trang sức.
- Dả...nhưng mà phu nhân...
Nữ nhân viên còn chưa kịp nói hết câu Y Nhiên đã tung tăng bỏ đi, Thẩm Y Nhiên cứ nghĩ 6 mẫu ấy là dành cho mình, hoang tưởng, các nữ nhân viên gãi đầu nhìn nhau, khó hiểu, rõ ràng Jems đưa địa chỉ ghi là biệt thự riêng chứ đâu phải căn nhà chính khổng lồ? Chị Hà cất giọng vội vã, khua tay, thúc giục nhanh chóng gói ghém: - Mau xem kĩ càng, rồi kêu nhân viên vận chuyển đến nhà Lưu Tổng, trễ nải là bị Jems trách móc bây giờ? Ngơ ngác làm gì? Muốn sa thải hết hử
- Chị Hà, thế còn phu nhân Thẩm? Giờ gửi đến cho ai ạ
- Các cô bị rớt não rồi ư? Địa chỉ ghi biệt thự riêng của ngài Tổng thì chuyển đến đó, phu nhân chắc nhầm lẫn, chuyện vợ chồng ngài tổng cứ để họ giải quyết? Chúng ta là nhân viên thì tốt nhất lo làm đúng nhiệm vụ
- Dạ.
***
Tại biệt thự riêng: các nhân viên mang đến cho Chi toàn bộ 6 mẫu, Lưu Triết về sớm ngồi chéo chân ở ghế sofa phòng khách gọi lớn tên cô, Huyền Chi lật đật vội vàng từ trên phòng đi xuống. Chi tính quát tháo nhưng khi thấy những viên đá quý đẹp đẽ sáng long lanh, chói mắt liền ngậm miệng hớn hở bước lại. Nó như hút cả mạng sống Chi bàn tay không thể kiểm soát được chầm chậm chạm vào chúng, má ơi, đã quá đi thôi, Huyền Chi há hốc mồm ngước mặt, hí hửng cười hỏi
- Ủa, sao nó nó lại ở đây, không...không lẽ anh định tặng hết cho tôi thật hả?
- Ừm, em thích thì cứ lấy
- Trời ơi, thật...thật không? Anh...anh sẽ không có lấy lại chứ, 6 mẫu này dù gì cũng là tiền đấy, không phải dạng vừa đâu
Lưu Triết phụt cười với bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu đó của Huyền Chi, hắn là đại gia, chẳng nhẽ có dăm ba thứ không đáng là bao lại đi nuốt lời, đi đòi lại, thực sự kém cỏi, mất vẻ nam tính, Lưu Triết sờ sờ cằm, lắc đầu, nhã nhặn cất giọng: - Tôi ngoài nhan sắc, thông minh, thì chỉ có tiền và tiền không cần lo, tôi không bao giờ đòi lại.
Huyền Chi như trúng số độc đắc, miệng cười không dứt, vơ vét dang tay ra ôm hết chúng trong lòng, Huyền Chi lắc lư lẩm bẩm
- Ôi mừng em về với chị nha, sau này chị thoát khỏi chỗ này sẽ dùng em mưu sinh kiếm một tên người thật tốt sống chung. Hì hì ba mẹ ơi? Tổ tiên ơi, con sắp giàu rồi
- Chi? Em lại tính dùng tiền của tôi bao nuôi thằng nào
- Hả...hả làm gì có, anh nghe thầm rồi
Huyền Chi mím môi, hai mắt nhắm tít lắc đầu lia lịa, đứng dậy cầm những bộ trang sức đắt tiền lên lầu, được 3 bước thì ngoài cửa lớn, cô Liên giúp việc đi vào, còn ôm theo một thùng giấy to, chứa gì đó, mang đến chỗ Lưu Triết đặt xuống: - Cậu Triết, bên nhân viên vừa giao đến cho cậu.
- Ờ, cảm ơn chị
Cô Liên cúi đầu rồi đi vào nhà bếp, Huyền Chi nhăn mặt, nghiêng đầu đi lại hỏi: - Anh mua gì sao
- Durex
- Gì? Durex mà anh mua thùng luôn à? Anh giở trò gì nữa vậy? Biết ngay anh tặng tôi đồ là không có y tốt
- Tự nhiên durex đang trong quá trình khuyến mãi mua một tặng một, vã lại cửa hàng của người quen nên tôi đã mua vài trăm hộp dùng.
- Vài...vài trăm hộp
Miệng Chi ấp úng, Chi thật sự là muốn ngất xỉu tại chỗ khi nghe hắn nói vậy, những món trang sức ở trên tay gần như suýt nữa rơi xuống đất, cũng may Chi kịp giữ lại. Hắn tặng Huyền Chi những thứ đắt tiền xa hoa, mà đổi lại hầu hạ hắn vài trăm hộp durex thì chắc Chi tiêu tan, Huyền Chi run sợ vầng trán lấm tấm vài giọt mồ hôi lạnh, Lưu Triết thở dài cất giọng.
- Tôi mua ủng hộ chứ đâu có ý dùng hết lên người em? Việc gì sợ đến mức đỗ mồ hôi thế, đầu óc em dạo này đen tối nhỉ
- Làm...làm gì có
Huyền Chi ngại ngùng, mặt đỏ lên, quay lưng chạy vội lên lầu. Hứ, ai thèm nghĩ bậy bạ đâu chứ? chỉ là hắn mua nhiều áo mưa nên buộc Chi phải suy nghĩ linh tinh, hắn không có ý định dùng hết, kể ra cũng còn chút nhân tính con người.
Sau khi Huyền Chi lên phòng. Lưu Triết hầm hừ nhếch mép cười ranh ma, nham hiểm, huyền bí, hắn khoanh trước ngực, chăm chăm quan sát thùng đựng durex, môi mỏng mấp máy.
- Ngốc, tôi mua durex về không dùng hết chứ chả lẽ lại để trưng à? Nói thế em cũng tin, thì xác định chuẩn bị mang thai là vừa.
Lưu Triết cầm điện thoại trên bàn, bấm một số lạ hoắc, gọi cho ai đấy.
- Cậu chọc thủng hết những hộp áo mưa rồi chứ
- Này anh bạn? Durex dùng để phòng tránh, cậu lại ngược đời bảo tôi làm thủng hết? Cậu có y gì đây? Không muốn mang thì chơi trần đi