- Khốn kiếp, là kẻ nào dám to gan đánh em.
Lưu Triết nghiến răng ken két, chân mày cau có, giọng nói tức giận khi thấy Huyền Chi bị người nào đó đánh, Chi ngước mặt nhìn hắn thở dài, Chi lặng thinh không trả lời. Trang hoang mang, ngạc nhiên ngơ ngác. Trang nhanh miệng kể tội của Huyền Chi với hắn
- Lưu Tổng? Chính cô gái này đã ăn trộm mẫu số 6 của chúng ta sắp ra mắt, bị vạch trần còn chối cãi.
Lưu Triết liếc mắt qua chỗ Trang hời hợt. Cánh tay càng ôm eo Chi chặt hơn, hắn mỉm cười.
- Bảo bối thích sợi dây chuyền đó hửm? Nhưng mà tại sao lại ưng mẫu rẻ nhất như vậy? Mẫu số1 kim cương sao em không lấy nhỉ.
Hắn nựng nịu má Huyền Chi, nguyên đám người ở đó trố mắt nhìn nhau, sững sờ? Bọn họ còn tưởng mình đang bị hoa mắt, nghe nhầm nữa là, Jems ho nhẹ một cái lùi về phía sau, cho Lưu Triết xử trí. Ôi lần này kịch hay, Huyền Chi mím chặt môi biết Triết đang giúp, Chi cũng chả màng, cuộc tình giữa hắn và chính mình có bị bại lộ, mà điều quan trọng bây giờ Huyền Chi phải đáp trả con Trang bỉ ổi hèn hạ này. Huyền Chi chớp chớp mắt, giả vờ rơm rớm vài giọt lệ lấy lòng người.
- Hic...anh giành lại công bằng cho em đi Lưu Triết, là chị ấy đánh em, anh xem khuôn mặt anh thương yêu lâu nay bị sưng rát nè
Lưu Triết gật đầu âm thầm dỗ dành Huyền Chi, Trang đứng đó nghe xong trừng mắt sợ đến nỗi toán hết mồ hôi hột, không ngờ rằng Huyền Chi còn quen luôn với Lưu Tổng, Trang cười ngượng ngùng, e thẹn giọng vang lên: - Lưu Tổng? Chắc...chắc là có nhầm lẫn ở đây? Tôi thành thật xin lỗi vì đã xử lý thiếu chuyên nghiệp như vậy
Huyền Chi nép vào ngực hắn, liền ló mặt nhìn, thấy bộ dạng Trang, Chi hả hê vô cùng? Hứ, tưởng ăn hiếp bà mà dễ dàng à? Lưu Triết điềm nhiên, nhếch mép, ánh mắt như dao găm, nhọn hoắt chằm chằm chỉa lên người Trang: - Xử lý thiếu chuyên nghiệp, nực cười? Cô hồ đồ dùng bàn tay dơ bẩn đánh vào mặt Huyền Chi? Một câu xin lỗi quá nhẹ nhàng phải không cô Trang?
- Tôi...tôi phải làm như thế nào để Lưu Tổng và Chi mới hết giận ạ? Lưu Tổng cứ nói
- Huyền Chi em đang rảnh tay phải không hử, nhân tiện khỏi một chút đi.
Huyền Chi hả thành tiếng, ngẩn ngơ nhìn Lưu Triết chăm chăm, không phải là hắn muốn Huyền Chi bạt tai Trang đấy chứ. Ôi thôi, nghe thì cũng khá thú vị đó nhưng mà Chi sợ lắm, lỡ nhỡ bữa sau gặp nhau hận thù cũ trỗi dậy thì Chi có mà tiêu tan cuộc đời. Huyền Chi làm chung với Trang trong bộ phận, Huyền Chi cắn răng lắc đầu, Trang xin lỗi là được rồi? Đâu nhất thiết cứ phải đánh trả. Lưu Triết lay tay Chi thúc giục, hắn chả ngại, Trang là phụ nữ hay đàn ông, đã động vào người của hắn thì như nguyên tắc cũ lâu nay đặt ra, nợ cái gì phải trả bằng thứ ấy. Huyền Chi nhón chân ghé sát vào tai hắn nói nhỏ
- Đanh...đánh lại được hả? Anh chắc không sao
- Cục cưng thoải mái, yên tâm, chú ý dùng lực mạnh một chút.
Lưu Triết cười nữa miệng, ranh ma chỉ dạy cho Chi trừng phạt Trang, Huyền Chi gật đầu lia lịa xong rồi nhìn qua cô ta. Chi từng bước thật chậm đi đến. Ừ thì bà đây sẽ trả lại cho mày cả vốn lẫn lãi nhé, trả lại mày những ngày qua, cậy quyền nhân viên lâu năm trong công ty, mà mặc sức chèn ép Chi. Vừa lúc nãy còn vu khống cho Chi nữa, món nợ này Huyền Chi thanh toán một lần, Trang thấy sắc mặt rợn gai góc của Chi, liền run rẩy lùi lùi, Chi đưa tay lên hà một hơi dài, nóng hổi, nắm chặt mở ra, không tí nhân nhượng thẳng thừng tát vào mặt Trang một cái, khiến Trang choáng váng ngã ngửa ra sau
Trang ôm má nước mắt rơi ròng rã, mọi người đứng xung quanh xanh mày, xanh mặt khiếp đảm, không dám hó hé nữa lời, Huyền Chi phủi tay, thật sự có cảm giác nhẫn tâm, nhưng vì Chi bị ức chế nên ra tay như vậy ấy chứ, cho Trang chừa cái thói hay nạt nộ.
- Hì hì! Em đánh xong rồi, đả lắm.
Huyền Chi quay lại cười với Lưu Tổng, Jems không ngừng nuốt nước bọt. Má ơi cứ ngỡ Huyền Chi sẽ thục nữ? Ai...ai lại...Jems ngậm miệng, đưa tay lên lau vài giọt mồ hôi. Lưu Triết gầm gừ, khóe môi vui vẻ cười nhè nhẹ, hắn nhìn xuống đồng hồ, vài phút nữa là đến giờ ra mắt sản phẩm:
- Dọn dẹp nhanh mớ hỗn độn này, chuẩn bị đón khách vào, kết thúc kêu người mang 6 mẫu này đến nhà cho tôi.
- Dạ, Lưu Tổng
Hắn nắm tay Huyền Chi kéo ra khỏi không gian ngột ngạt đó, Chi vừa đi vừa cất giọng:
- Cảm ơn anh vừa rồi giúp tôi nha, thật sự tôi không trộm sợi dây chuyền...mà còn nữa chuyện của chúng ta vỡ lở cả rồi, phải làm sao
Lưu Triết nghe xong, vội vàng dừng bước, nho nhã quay lưng lại quan sát Huyền Chi. Chi còn không ngước mặt nhìn. Triết nâng cằm Chi lên, hắn xoa dịu nỗi sợ trong cô lúc này, bằng một nụ cười ấm áp hiền hòa.
- Thế đã sao? Tôi còn không lo thì việc gì em phải lo hửm, có tôi ở đây không kẻ nào dám manh động đụng vào em?
- Nhớ kỉ cho tôi? Em là người của tôi, bất luận sau này có ra sao? Kẻ nào ức hiếp em, chỉ cần cầm tiền của tôi đè bẹp họ, không cần phí lời giải thích