- Em chỉ có thể nuôi con của chúng ta, còn dăm ba thứ đó quên đi.
Lưu Triết khẽ cười, ngón tay vẫn sờ qua sờ lại trên bờ môi đỏ mọng của Huyền Chi. Chi nghe vậy mím chặt miệng, xịu mặt xuống hất tay hắn ra, nuôi con cái khỉ gì chớ, Triết chỉ được cái nói chuyện hoang đường là giỏi giang, bộ hắn quên mất mình uy hiếp Chi đưa về đây làm sao? Chi chỉ có nhiệm vụ chu toàn mỗi đêm cho hắn, chứ không có nghĩa vụ sinh con, muốn Huyền Chi sinh con hả quên đi. Triết thấy Chi im ru, nhanh tay nâng cằm Chi lên cười ra tiếng cất giọng nham hiểm.
- Đã nghĩ thông suốt chưa? Em có muốn sinh con cho tôi không.
- Không, anh lo nghỉ dưỡng đi kìa, chưa lành lặn đã nghĩ lung tung? Coi chừng sau này mất nòi giống lại quay sang trách móc tôi.
Huyền Chi thẳng thừng từ chối, đưa tay đẩy người Triết ra, ngồi đậy. Gớm, nước trên đầu liên tục nhỏ tứ tung vào mặt làm Chi khó chịu nhăn nheo, Chi lau đi rồi thản nhiên nhìn qua, thấy hắn nằm lì trên giường tóc còn chưa sấy khô, cứ thế sẽ ảnh đến da đầu mất? Chi thở dài mệt mỏi bước xuống, đến bàn trang điểm cầm máy sấy lại cắm điện, kéo tay hắn
- Nào! Mau ngồi dậy, tôi sấy khô đầu cho nè, để thế không tốt. Anh lớn rồi còn như con nít.
Triết nghe xong ầm ờ ngỡ ngàng nngồi lên, dựa vào ngực Chi cho Chi làm, hắn thấy làm lạ khi hôm nay tự dưng Huyền Chi đảm đang lại tốt bụng đột xuất thế, có phải thấy lòng, dụ dỗ hắn để nuôi chó không? Dù như thế nào hắn cũng không cho nuôi. Triết gật gù ngước mặt lên hỏi Chi.
- Em rảnh rỗi lắm sao? Ở nhà không có việc gì làm hử, có muốn tôi tạo công việc không? Những việc này rất vui.
- Ừa, là việc gì anh nói nghe xem thử, vì tôi ở trong căn nhà rộng lớn này cũng buồn chán tôi muốn có một em cún thì anh lại không cho
- Việc thứ nhất cực kỳ nhàn nhã, em chỉ cần mang thai, nghỉ ngơi 9 tháng 10 ngày đợi đến ngày sinh.
Huyền Chi ngơ ngác nhanh tay tắt máy sấy tóc, cái việc này hắn cũng nghĩ ra được hả? Mang thai Chi không bao giờ làm đâu nhé? Đã nói nhiều lần sao hắn không chịu hiểu? Ờ, mà Chi nghĩ trước nên âm thầm nhờ cô Liên mua thuốc uống để đề phòng trường hợp có con ngoài ý muốn, kệ hắn không dùng bao thì cũng không thể dính, Lưu Triết ngoáy mặt ra sau say sưa nhìn, có vẻ như bắt Chi mang thai là chuyện không thể nào xảy ra, Triết nghiêm túc nói tiếp:
- Không mang thai cũng được, vậy đến công ty tôi làm việc đi? Em cũng 25 tuổi rồi, không muốn thực hiện ước mơ của mình sao.
- Đến công ty anh làm việc hả?
Chi trố mắt khuôn mặt cứng đơ nhìn chằm chằm, hắn điên à? Ở nhà Chi còn sợ chết khiếp vợ hắn biết chuyện, đằng này Lưu Triết ngang nhiên kêu Chi đến làm việc, hắn muốn cô Thẩm Y Nhiên cầm lọ axit tạt thẳng vào mặt Chi đánh ghen hả, bị như vậy Chi sống làm sao? Chi đưa tay sờ mặt rùng mình, mới suy nghĩ Chi đã cảm thấy ớn lạnh, đau rát. Triết nheo mắt lay mạnh người Chi:
- Em sao thế? Đang nói chuyện lại nghĩ ngợi đi đâu vậy. Tôi đã kêu Jems chuẩn bị cho em một chức ở trong công việc.
- Hả! Không, tôi không đi làm đâu, công ty sẽ có vợ anh xuất hiện mà? Anh muốn tôi bị vợ anh đánh à, các clip trên mạng họ đánh ghen dã man lắm?
- Em nói linh tinh gì vậy? Thẩm Y Nhiên mà dám ra tay với em
Huyền Chi mếu máo, sợ run người nép vào tường, cô đâu phải mình đồng da sắt mà không biết sợ là gì, cô ở nhà nuôi chó còn sướng hơn, cô lắc đầu lia lịa dứt khoát không muốn đi. Triết khoanh tay vào người à ừ nghiêm nghị uy hiếp:
- Không muốn đến công ty làm việc, thế lo ở trong nhà mang thai sinh con? Huyền Chi, em chỉ có hai sự chọn lựa.
- Tôi không muốn sinh con, cũng không muốn đến công ty anh làm việc, anh có làm gì cũng vậy
- Hừm! Dựa vào lọ thuốc tránh thai của em mà lại tự tin đến vậy hả? Lọ thuốc vô dụng đó, không thể đấu lại đàn cháu khỏe mạnh của tôi?
- Hả? Sao...sao anh lại biết lọ thuốc đó chứ
- Quên nói cho em, lọ thuốc đó tôi đã đổi, bữa giờ em uống chỉ là thuốc bổ mà thôi
Chi nghe xong sửng sốt, không thể tin lâu nay Chi uống chỉ là thuốc bổ, hèn gì Chi ăn rất ngon, ngủ rất kỹ như heo, cơ thể cũng sảng khoái nữa. Chi vội vàng chạy vào nhà tắm cầm lọ thuốc ra ngoài xem, Triết nhếch mép cười hả hê, tưởng rằng qua mặt được hắn hả.
- Sao anh biết mà đổi?
- Chị Liên là người của tôi? Đã sống trong nhà này thì mọi thứ phải thông qua tôi, lọ thuốc đó em nghĩ giấu giếm mà được à?
- Híc, cô Liên ơi? Sao không nói với Chi
Huyền Chi ấm ức sụt sùi nước mắt, mở cửa phòng chạy xuống lầu miệng gọi lớn, cô Liên đang ở trong bếp giật bắn cả mình, ngoáy đầu bước nhanh ra thì Chi đi đến, đưa lọ thuốc lên, sướt mướt hỏi:
- Cô Liên đổi thuốc của cháu rồi ạ? Lỡ cháu có thai thì làm thế nào.
- Cô Chi thông cảm, do cậu Triết đã biết nên không thể giấu, vả lại cô Chi đã 25 tuổi, uống thuốc tránh thai nhiều thì sau này rất khó có con, hay bây giờ cô Chi mang thai đi, có con ở lứa tuổi này rất hợp
- Không được đâu cô? Cháu phải có con với người cháu yêu và chọn lấy làm chồng sau này, người ấy phải thực sự yêu cháu.
Cô Liên im lặng, không hiểu Chi đang nói gì, tại sao phải tìm người đàn ông khác khi đã có cậu Triết ở bên cạnh cơ chứ? Cậu Lưu Triết yêu thương Huyền Chi đấy chứ? Một ngày gọi cô Liên đến mấy chục lần, dặn dò cô Liên kỹ lưỡng chuẩn bị đồ ăn cho Chi thật cẩn thận, chu đáo? Cô Liên nghĩ ngợi lắc đầu.
Lưu Triết đứng ở bậc thang, cau có khi Chi nói như vậy? Đã ngủ với hắn nhiều đêm còn mong muốn, tơ tưởng nghĩ đến người đàn ông khác, hắn bước nhanh lại, nói cô Liên đi làm việc rồi ôm chặt chiếc eo Chi. Đầu hắn vùi vào bờ vai Chi, cựa quậy giọng hắn nhỏ dần:
- Nói thế, em không yêu tôi à? Vậy thì em xác định liệt giường đi? Không cần đi làm nữa