- Nhỏ thì không phải đàn ông sao? Em đấy, bị khép vào tội dám qua mặt tôi, lén lút với đàn ông lạ. Mà nếu như em thích trẻ con đến vậy? Tôi không ngại tặng em vài con giống.
- Giống của anh, anh giữ lấy mà dùng đi, còn tôi thì không cần đâu.
Huyền Chi bặm môi, nhìn hắn chằm chằm, đúng là cái tên bệnh hoạn lâu năm, nghĩ gì Chi cần lấy giống của hắn cơ chứ? Chi không muốn con cô được sinh ra lại giống người như hắn. Lưu Triết cau mày bước lại cạnh Chi, chỉ tại có thằng bé ngồi đằng kia cản trở, chứ nếu không hắn đã ôm Huyền Chi hôn tại chỗ, để biết thế nào là lễ độ? Dám khinh thường con giống của hắn. Chi lùi về phía sau khi thấy hắn đi đến, đang tính cất giọng nạt nộ thì cậu bé Jack chạy đến hồn nhiên hỏi:
- Đây là chồng chị ạ
Hắn nghe đến chữ 'chồng' thì sắc mặt giãn ra, thay đổi rõ rệt. Hắn mỉm cười nhìn Huyền Chi, không cần Chi trả lời hắn đưa tay xoa đầu cậu nhóc giọng vui vẻ đáp lại: - Phải, chú là chồng của chị này đấy, cháu dễ thương thật
Chi đứng ngẩn ngơ, đơ người, có hơi choáng váng với độ lật lọng chóng mặt của hắn, chỉ vừa lúc nãy thôi hắn còn hầm hực với cậu nhóc Jack, bây giờ lại khen người ta dễ thương, hắn quả thực con người sống nhiều mặt. Huyền Chi cười duyên quay qua nhìn Jack gật đầu thừa nhận Lưu Triết là chồng của mình.
- Bây giờ chị phải về rồi.
- Dạ, chị Chi xinh đẹp cho Jack ôm một cái tạm biệt được không
Jack nhìn Chi cười tươi, mai má bầu bĩnh đáng yêu vô cùng. Huyền Chi không ngần ngại, định là ôm một cái để tạm biệt, vì chắc đây cũng là lần cuối Chi và Jack gặp nhau. Chỉ vừa đi đến hắn đã nhanh tay cản lại bon chen lên trước, không muốn cho Chi ôm, Chi và Jack nhìn hắn chăm chăm, hắn khom lưng ngồi thấp xuống dang hai tay cất giọng:
- Ôm chú này, vợ chú trong người đang...
Hắn ngập ngừng chẳng qua là không cam tâm cho cô ôm Jack nên mới ngăn lại. Jack gãi gãi đầu tỏ ra khó hiểu, rồi khóe miệng rạng rỡ cười nói nhỏ với hắn: - Là trong người chị đang có em bé phải không chú.
- Phải, là có em bé
Hắn hớn hở, Huyền Chi đứng đó trừng mắt, đờ đẫn tặc lưỡi không nói được lời nào, Chi đến bó tay với hắn. Chi lặng thinh đứng im tại chỗ cho hắn muốn làm gì làm. Cậu bé Jack ghé sát thì thầm nhỏ tiếng gì với hắn mà Chi không nghe thấy, chỉ thấy hắn cười rất vui rồi cả hai ôm nhau chặt cứng. Chừng vài giây sau thì buông ra, hắn đứng dậy xoa đầu Jack. Jack ngẩng mặt nhìn Huyền Chi đưa tay bái bai.
- Tạm biệt chị Chi, chúc chị và em bé khỏe mạnh.
Chi nghe xong ngượng đỏ hai má, nhưng vẫn phải gật đầu cảm ơn Jack, rồi lườm nguýt Lưu Triết khóe miệng Chi cay nghiến. Cũng tại hắn mà ngày đèn đỏ của Chi lại thành đang có em bé rồi đấy, cái suy nghĩ điên rồ đó sao hắn có thể nói ra được nhỉ.
Chào cậu bé Jack xong xuôi Chi cùng Lưu Triết đi ra ngoài xe, đang đi hắn cứ che miệng mỉm cười, Chi liếc mắt sang nhìn rồi làm lơ như không biết, cũng chả muốn hỏi làm hắn làm gì cho mệt óc? Nhìn Chi im re hắn liền bắt chuyện trước. Nhưng sắc mặt Huyền Chi chả mấy bận tâm:
- Tôi bàn chuyện hợp tác xong cả rồi giờ em muốn ở lại nghỉ ngơi vài ngày không?
- Không, tôi muốn về nhà
- Em không muốn nghỉ ngơi ở đây sao, dù gì chúng đang ở Pháp mà? Em vui chơi thư giãn đi? Rồi tôi sẽ đưa em về.
- Tôi không cần nghỉ ngơi, tôi không muốn ở cùng với anh, tôi muốn về nhà? Về nhà ngay lập tức. Giờ anh có cho tôi về không
Huyền Chi bực mình đứng im lại nhìn hắn nói lớn, cũng may ở đây không có ai nên Chi được quyền nạt nộ hắn. Lưu Triết thấy Chi có vẻ khó chịu, giận hờn, hắn không nhượng bộ bước đến ôm eo kéo Chi lại gần, giọng nói đanh thép vang lên, khiến Chi sợ chết khiếp, người Chi run run, không dám manh động đẩy hắn:
- Hừ, có phải dạo này tôi nuông chiều em quá, nên đâm ra làm cho em hư phải không? Em có đèn đỏ nhưng tôi không ngại mang áo mưa vào dạy dỗ em đâu? Phải chăng em muốn như vậy? Hửm.
Lưu Triết ghé sát lại tai Chi nói, hơi thở âm ấm của hắn lan tỏa vào một bên mặt của Chi, làm mặt Chi đỏ bừng, Chi còn nghe và cảm nhận từng nhịp tim của hắn đang đập, Chi ngượng ngùng đưa tay đẩy nhẹ hắn ra, lúc này Chi ngoan ngoãn cực độ, mỉm cười nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng mấp máy nói nhỏ:
- Xin...xin lỗi, nhưng tôi muốn về nhà, anh có thể cho tôi về không? Tôi sẽ ngoan mà
Đôi mắt long lanh của Huyền Chi nhìn hắn không chớp. Nhìn thấy Chi có vẻ như chán nản khi ở chỗ này, nên Lưu Triết cũng không muốn ép buộc, hắn dần dần buông thả tay ra khỏi eo Chi. Hừ, gật đầu đồng ý, Chi thở phào nhẹ nhõm đưa tay lên vuốt ve ngực. Hùm, suýt nữa thì bị hắn xơi tái luôn rồi. Huyền Chi thoáng nhìn hắn thật sự bây giờ Chi ghét cay ghét đắng cái bản mặt ấy của hắn nhưng lại không có cách trả đũa? Hắn đúng là đồ khốn, bệnh hoạn, toàn chỉ nghĩ được phần thân dưới trừng phạt Chi.
- Nếu như em đã khăng khăng muốn về vậy tôi sẽ đặt vé máy bay, chúng ta cùng về chung? Giờ cũng trễ rồi? Về khách sạn nghỉ ngơi thôi.
Chi không nói gì thêm, lẳng lặng gật đầu rồi đi theo ra xe, mỗi phút mỗi giây Chi ở cạnh hắn đều phải cảnh giác đề phòng cao độ. Lưu Triết nhanh chóng đưa Chi về lại khách sạn, trong lúc Chi say ngấc. Hắn cũng không quên liên hệ với hãng hàng không đặt vé máy bay cho ngày mai thuận lợi xuất phát.
Nói chuyện xong, hắn cúp máy thở nhẹ quay đầu bước lại cạnh giường, ôn tồn ngồi xuống nhìn Chi trầm ngâm, say đắm, bàn tay thon dài đầy gân xanh, sờ vào má Chi, hắn không kìm nén được thốt ra vài câu.
- Anh muốn ở cạnh em? Nhưng em lại ghét ở cạnh anh, nghịch lý này đến khi nào mới kết thúc đây, Huyền Chi à? Anh yêu em, nếu như tìm được em sớm hơn một chút thì anh sẽ không phải cưới Thẩm Y Nhiên.
Dứt lời hắn hôn lên chán Chi một cái, trong giấc ngủ Chi loáng thoáng nghe được vài chữ, nhưng tưởng đây là mơ nên im lìm ngủ tiếp, cho đến sáng mai. Khi thức giấc, Triết đã thu dọn xong xuôi. Chi dụi mắt nhìn hắn.
- Anh sắp xếp xong rồi hả?
- Ừ, giờ em vào đánh răng rửa mặt, thay đồ xuống dùng bữa rồi chúng ta ra sân bay.
**
Chi nhanh nhẹn bước vào phòng tắm, sửa soạn kỹ càng rồi đi xuống sảnh khách sạn cùng hắn, cả hai dùng bữa rồi mới đi, chuyến bay là 9h Chi ngồi mất 12 tiếng 15 phút mới đến Việt Nam. Về biệt thự riêng của hắn thì lúc này đã 10 giờ, Huyền Chi lả rời tay chân, đi nhanh về phòng ngủ. Huyền Chi đặt mông lên chiếc giường êm ái thì trông thấy đi vào phòng tắm thay đồ mới, hình như là đến công ty, khi hắn bước ra Chi mở miệng hỏi han, ngồi nhiều giờ trên máy bay bộ hắn không mệt sao, đã về đến nhà còn không lo nghỉ ngơi.
- Anh không ở nhà hôm nay hả?
- Em lo lắng cho tôi đấy à? Nếu như em nói Ông xã ở nhà với vợ hôm nay đi? Tôi sẽ suy nghĩ lại, ở nhà ôm em ngủ.
Chí bĩu môi, ngả lưng xuống trùm chăn xua đuổi hắn: - Hừ, tôi thấy tốt nhất anh nên đến công ty thì tốt hơn đấy? Đi nhanh đi, tôi không tiễn.
Lưu Triết che miệng bật cười thành tiếng khi thấy Huyền Chi thẳng thừng đuổi mình đi, thật sự ngay lúc này Triết muốn cởi áo ném xuống sàn nhà, lao ngay lên giường ôm chặt Chi, nhưng do hôm nay công ty có cuộc họp quan trọng, thân là Chủ Tịch không thể vắng mặt? Triết đành ngậm ngùi thắt cà vạt rồi rời khỏi phòng.
**
Vừa mới đến công ty lên phòng làm việc thì trông thấy Jems đang đứng trước cửa đi qua đi lại. Lưu Triết vẫn bình thản lạnh mặt đi đến, Jems nhìn hắn cười rạng rỡ, vỗ tay rần rần.
- Triết? Rốt cuộc cậu đi Pháp với cô gái nào thế? Hôm cậu bay tôi có gặp Thẩm Y Nhiên ở trung tâm thương mại, cậu nói dẫn thêm một người đi? Mà Y Nhiên còn ở Việt Nam vậy người cậu dẫn đi là...
Hắn cau mày đứng im lại nhìn Jems, vừa mới đến công ty thôi đã gặp ngay tên bạn nhiều chuyện, tại sao Jems cứ nhớ mãi đến vụ này, hắn nghiêm nghị, khoanh tay trước ngực:
- Cậu làm việc cho ai thế?
- Ờ à, làm cho cậu
- Vậy tại sao giờ này cậu không về phòng làm việc đi, lại đứng đây hỏi chuyện của sếp? Cậu muốn tôi sa thải hả? Hay muốn bị cắt lương.
- Ok, cậu không muốn nói thì thôi? Tôi không hỏi nữa, mà này Hạo Thiên sắp về nước rồi đấy, cậu có muốn ra sân bay đón không.
- Khi nào?
- Chủ nhật tuần sau.
Hắn nghe xong khuôn mặt không tí cảm xúc, hời hợt hừm ra tiếng rồi quay lưng đi thẳng vào phòng. Jems chăm chăm nhìn theo, anh đưa tay sờ cằm đăm chiêu, cong môi cười miệng lẩm bẩm.
- Hạo Thiên mà biết cậu kết hôn với Thẩm Y Nhiên thì thái độ sẽ ra sao nhỉ?
**
Vài ngày sau, đèn đỏ của Huyền Chi bỗng nhiên hết bất thình lình, Chi biết tối nay phải ngoan ngoãn nằm sẵn trên giường
Cũng không hiểu sao tự dưng hắn đột ngột về sớm hơn mọi bữa. Chi nằm ngáp ngắn ngáp dài chờ hắn đi tắm. Khoảng chừng 20 phút hắn bước ra, Huyền Chi chuẩn bị tinh thần chu toàn phục vụ.
Hắn thẳng tay ném chiếc khăn tắm xuống ghế, đi nhanh lại chỗ Chi. Chi ngẩn ngơ nhìn hắn, bộ hắn không thấy hộp durex đặt sẵn trên bàn sao? Chi chỉ tay miệng nhỏ cất giọng:
- Anh không mang bao hả?
- Tôi tặng em con giống quý giá, mang bao thì cho bằng niềm tin à.