Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?

Quyển 2 - Chương 61: Kí ức




Đó là những ngày tháng thê thảm…

Nghe tin anh bị tai nạn, cô tưởng như mạng của mình cũng đi theo.

Anh tỉnh dậy, không nhớ gì cả.

Cô cố hết sức, nhưng rồi lại không muốn gắng gượng nữa, bởi lẽ anh của lúc đó tốt hơn, quan tâm cô hơn anh của quá khứ rất nhiều.

Tiếc rằng, sự xuất hiện của người phụ nữ đó khiến Tuyết Nhi mất đi tất cả.

Trước đây, một đêm bảy tám người đàn bà phục vụ anh, cũng không làm cô thấy đau bằng mấy tháng anh chỉ đeo đuổi một người như bây giờ.

Ngụm rượu hòa nước mắt, sao đắng, sao chua chát…

Cô đã từng nghĩ…anh của bây giờ tốt hơn, bởi anh của trước kia cùng cô lớn lên nhưng anh của trước kia không bao giờ dỗ dành cô, anh của trước kia chưa từng yêu chiều cô, anh của trước kia luôn bực tức khi cô đi cùng người khác, muốn giữ cô bên mình nhưng lại chưa từng dẫn cô đi chơi…

Nhưng hình như cô đã nhầm thì phải, sự thật là thế? Hay là cô đã quên mất thứ gì đó quan trọng???

Đó là những kí ức cô tưởng mình quên… Nhưng hôm nay, nó lại trở về, như một giấc mơ.

Cô không còn nhớ mình và Tú quen biết nhau từ khi nào?

Chỉ nhớ rằng, ngày ấy Tú là một cậu bé cực kì dễ thương, chỉ cần Tuyết Nhi muốn gì, Hoàng Tú sẽ cho.

Cái thời bé tý tắm chung, cô gái ngốc ngếch chỉ vào anh, tò mò:

-”Sao cậu có cái đó, tớ không có?”

-”Cậu thích không, tớ cho…”

-”Không, tò mò thôi…”



-”Tú, tớ bị cô giáo phạt, không có phiếu bé ngoan sẽ không được ba má thưởng…”

-”Tớ sẽ cho cậu phiếu của tớ…”

Cô biết mà!



-”Tú, chép bài cho tớ”

-”Được!”

-”Tú, đấm lưng cho tớ!”

-”Được!”

-”Tú, tớ thèm ăn ổi!”

-”Đợi tý!”



-”Tú ơi bao giờ cậu lấy vợ?”

-”Bao giờ Nhi lấy chồng thì tớ sẽ lấy vợ!”

-”Lấy vợ thì cậu có chiều tớ nữa không?”

-”Có chứ!”

-”Vợ cậu quan trọng hơn hay tớ quan trọng hơn?”

-”Như nhau!”

-”Sao lại như nhau?”

-”Bởi vì là một người!”

Mặt Nhi đỏ ửng.

….

….

-”Nhi, sao cậu dám đi chơi với hắn?”

-”Có gì không đúng? Cậu là ai mà quản tớ…”

-”Tớ là…”

-”Là gì?”

-”Mình hẹn hò đi!”

Nhi sững người, nhưng quyết định rất nhanh.

-”Được!”

-”Vậy từ giờ tớ là người yêu cậu, cấm đi với ai!”

Họ trao nụ hôn đầu khi đó, năm 15 tuổi. Và cô cũng gọi Tú là anh khi đó.

Tú Nhi, Tú Nhi, Tú Nhi, Tú Nhi, Tú Nhi,….

Thuở mộng mơ, cô đã viết kín trên những mặt sách trống…cô yêu anh, và cô biết anh cũng yêu cô, tình cảm này, là mãi mãi…

Ba má hai bên dị ứng nhất là trẻ con yêu đương, vì vậy họ phải giấu diếm rất vất vả…

Nhưng hình như cái gì càng vụng trộm càng đáng quý!

Những chiếc nem rán, bát ốc luộc, phô mai que…những giây phút thuở học sinh.

Những chiếc hôn gió, mùi mồ hôi của anh buổi tan trường, cảm giác ngồi sau chiếc xe đạp…

Quá khứ cứ như một trận mưa chảy về !

À, ra là thế…ra là giữa họ cũng từng có vị ngọt đấy chứ?

Chỉ có điều, gần 16 năm rồi, nhắc lại không quen, tưởng như chuyện của ai khác chứ không phải mình…có lẽ anh cũng không còn nhớ!

….

18 tuổi,

Anh ra nước ngoài du học, đột nhiên biến mất khỏi cô, không một dấu vết.

Một năm khổ sở, một năm tìm kiếm, không thấy anh. Rốt cuộc, cô quyết định đi du học, rời xa mảnh đất đầy những kỉ niệm!

Về nước, anh đã là Chủ Tịch.

Lòng không kiềm được, lại xin làm việc ở công ty anh. Thăng chức, ngày càng tiếp xúc với anh.

Những con đàn bà ưỡn ẹo bên anh trong phòng làm việc, cô hận…

Cố tình hẹn hò để trả đũa anh, đều bị phá bĩnh, cô biết, người đó là anh…

Trên đời sao có người ích kỉ tới vậy?

Vậy là, hóa ra, anh ấy chỉ không quan tâm tới cô từ năm 18 đó, năm ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Anh tỉnh dậy, tính tình ngọt ngào y như thời niên thiếu, cô sung sướng hạnh phúc.

Nhưng chẳng được bao lâu…

Người đàn ông này, anh là gì? Sao cứ muốn đùa giỡn vậy?

Anh là gì? Mà khiến cô đau khổ quỵ lụy thế?

Lần này, anh đã đi xa, xa thật rồi…đã chẳng để tâm gì tới cô cả…

Cô phải làm sao, để trở về ngày 15?

Phải làm sao để họ mãi mãi liên quan tới nhau?

….

….

Nghĩ suy, nghĩ suy…đúng, có lẽ, họ nên có một đứa con!

***********

“Em cảm thấy rất mệt mỏi, đợi anh ở quầy bar dưới sảnh khách sạn”

Đó là tin nhắn đầu tiên Tú nhận được sau chuyến công tác dài ngày. Không phải của nàng, mà là của Nhi.

Tuyết Nhi, anh nợ cô cả một ân tình.

Anh không thể trao cô trái tim mình, đó là nghiệp chướng… hơn ba mươi năm, tuổi xuân của con gái cũng chỉ có một, anh tự thấy mình là kẻ khốn nạn nhất!

Thà rằng là vậy, còn hơn anh bên cô nhưng lại lừa dối. Cô ấy xứng đáng có một tình yêu tốt đẹp hơn. Còn anh, cả đời khắc ghi món nợ này, ngoài chuyện tình cảm, những thứ khác, nếu cô thích, anh sẽ cho.

-”Đến muộn vậy…”

-”Tắc đường, em uống ít thôi…”

-”Tú này, mấy hôm nay em hay nằm mơ mình trở về tuổi 15, anh nhớ những gì xảy ra khi đó chứ?”

-”"Anh…anh…”

-”Tất nhiên không nhớ rồi…hôm nay em bị bồ đá, uống với em một ly đi…”

-”Được!”

-”Anh có biết anh rất sở khanh không?”

-”Anh biết!”

-”Anh không xứng đáng làm người.”

-”Anh biết”

-”Anh thối tha…”

-”Anh biết…”

-”Sao anh dễ dàng nhận tội thế, sao không phản kháng, không đánh mắng lại em…”

-”Tất cả là do anh, anh sai…”

Tú nốc ly rượu trong tay, lòng đầy đau đớn!

-”Em cần được đền bù”

-”Được, nói đi, bất cứ thứ gì?”

Bàn tay cô vuốt ve khuôn mặt anh, nhẹ nhàng đặt xuống bờ ngực săn chắc, thì thầm:

-”Cái bên trong này…đem nó tặng em…”

-”Nếu anh có thể…thì tốt biết mấy!”

Nhi cười vang, nước mắt chảy xót xa…

-”Em đùa thôi, say với em một lần, sau đó, tha cho anh!”

-”Được, không say không về…”

Đêm đó, họ đã uống rất nhiều, nước mắt nuốt trọn cùng rượu đỏ…trong cô, một cảm giác nhói tới thắt quặn.

Em xin lỗi, Tú à…Em cũng không biết từ bao giờ, hình bóng anh chiếm trọn cả trái tim lẫn tâm hồn em, ngoài anh, em không thể yêu người khác, ngoài anh, em cũng không muốn làm người đàn bà của ai cả…Hiểu cho em….