Anh Chọn Ai? Siêu Mẫu Hay Osin?

Quyển 1 - Chương 22: Đôi uyên ương trên núi




Uyên tủi thân khổ sở, Minh thì phì cười, định trêu nàng một lúc nhưng nghĩ nàng đang ốm, anh nghiêm giọng:

-”Em bị ngã xuống bể bơi, rồi hôn mê, tôi chỉ thay áo quần cho em thôi, chả nhẽ để em chết vì lạnh à…”

-”Thật không…?”

-”Ngốc, tôi mà làm gì thì em phải cảm nhận được chứ, tôi thề”.

Uyên nghe vậy mặt mày rạng ngời hẳn, tuy nhiên nàng lại nhanh chóng ỉu xìu:

-”Anh…anh…nhìn thấy….hết rồi à…”

-”Nhìn thấy cái gì cơ…tôi không hiểu, em nói rõ ra xem nào?” Minh cười nham hiểm.

-”Anh thật là…Xi, mà giúp thay áo quần xong là được rồi, ai khiến anh ngủ đây làm gì?”

-”Gớm, cái cô bé này, hôm qua ai kêu gào thảm thiết níu giữ tôi ngủ lại bằng được, ôm tôi không rời? Giờ em quên rồi à, sao mà em gian thương thế, … ”

Minh làm ra vẻ bị oan khiến nàng cảm giác nóng hết cả người:

-”Sao tôi chẳng nhớ gì hết…Anh đừng có xạo…”

-”Em sốt cao như thế thì em nhớ sao được… có trời đất làm chứng, tôi nói dối em làm gì, lợi lộc gì?” Minh khẳng định.

-”Ờ, thì tôi sốt cao…không tỉnh táo…cái đó không tính…mà chả nhẽ ai bảo anh ngủ cùng anh cũng ngủ à?”

-”Không,… tôi chỉ ngủ với… NGƯỜI… TÔI… YÊU thôi”

Uyên ngượng đỏ chín mặt. Anh búng vào mũi nàng:”Em dọa tôi sợ chết khiếp em biết không, cô bé này -em ác lắm…”

-”Sao mà sợ, sợ tôi chết rồi công an người ta phát hiện ra xác tôi ở nhà anh và tống anh vào tù chứ gì?TẠI AI mà tôi mới bị thế này?” Uyên cãi.

-”Rồi, tại tôi, tại tôi hết…”

Minh nhường nhịn nhận lỗi, giờ anh mới có cảm giác là mình được sống sót, anh ôm nàng vào lòng thở phào, nàng nhanh chóng đẩy anh ra. Nàng và anh nhìn nhau- dường như họ có quá nhiều điều muốn nói, muốn hỏi đối phương mà không biết bắt đầu từ đâu?

-”Tôi xin lỗi vì khi đó không nghe em giải thích…”. Minh lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng.

-”Thực ra bây giờ tôi rất muốn nói với anh rằng tôi không sao…”. Giọng nàng run run.

- “Tôi biết việc hôm ấy Ngọc bẫy em rồi, em tha thứ cho tôi chứ?”

Nàng rơm rớm, cố kìm nén mà không được, bao nhiêu uất ức oan uổng nàng đã rất thành công để chôn chặt bấy lâu nay lại tự dưng bộc phát – trước mặt anh. Anh khẽ hôn lên đôi mắt ngấn lệ của nàng, nàng gục đầu vào vai anh, òa khóc, dễ thương như một đứa con nít. ‘Cô bé này thường ngày có vẻ cứng rắn mà nội tâm lại rất mềm yếu, tại tôi không tốt, đã để em phải chịu thiệt rồi…’ Anh vuốt ve lên mái tóc của nàng, trầm ngâm nghĩ suy.

-”Em ghét tôi lắm phải không, vì tôi đã không tin em?”

Nàng nhìn vào mắt anh, làm sao con người ta có thể ghét một người khi đã trót yêu, nàng lấp liếm :

- “Ừ, hơi ghét, nhưng dù sao anh cũng chịu nỗi đau mất con…”

- “Được thế thì đã tốt”. Có nét bực dọc trong lời nói của anh.

- “Sao cơ?”

- “Không có gì, em ở đây đợi tôi”.

Minh đi một lát thì quay lại với bát “đồ ăn” trên tay, anh gọi nàng:

- “Em chắc cũng đói rồi, ăn đi cho giải cảm”.

Quả thật Uyên cũng đói nên không khách khí, nàng hào hứng hỏi:

-”Món gì đấy?”

-”Cháo đấy, em chưa được ăn cháo bao giờ à?”

Uyên ngẩn tò te: “Nhà anh hay ăn loại cháo kiểu này hả?”

-”Không, lần đầu tôi nấu ăn đấy, cũng chẳng vào được mạng, tôi tự chế công thức đấy, em vinh dự thế còn gì, ăn đi cho chóng nhớn, cô bé, hì hì!”

-”Lớn gì nữa, tôi già rồi”, đoạn nàng cảm động, múc thử thìa “cháo” đại gia nấu. “Ừm” Nàng nhăn mặt.

-”Không ngon à? Đưa tôi xem?”

-”Không mùi vị rất tuyệt, tôi đói lắm, đừng ăn phần của tôi”…

Thấy Uyên ăn một vài thìa rất ngon nghẻ, Minh cũng hứng khởi, cầm thìa đòi ăn cùng, ai dè, cháo chưa xuống được tới dạ dày đã bị khổ chủ phun toàn bộ ra bát. Anh tự hỏi không hiểu mình đã tạo ra cái thể loại gì nữa, vừa sống, vừa sượng,..Để nấu được bát cháo tuyệt hảo, rõ ràng anh đã trộn rất nhiều thực phẩm bổ dưỡng như trứng, thịt băm, rau chân vịt, cá hồi…Cớ sao thành quả lại là một thứ dung dịch đặc sánh, nhờ nhợ tới rợn người???

- “Thế này mà mà cũng ăn được à, lại còn khen ngon, em đúng là…?” Anh mắng nhẹ nàng.

- “Là sao…Chẳng mấy khi tôi được ăn cháo đại gia nấu mừ…”, nàng cười tủm tỉm :”Mà dưới bếp còn không, đưa tôi ăn nốt hộ cho không phí.”

Nói đoạn, nàng nháy mắt tinh nghịch rồi tò mò chạy xuống bếp, ngượng thối cả mặt, anh cũng nhanh chóng đuổi theo nàng:

-”Em đứng lại đó, bản thiếu gia nhất định sẽ không để em ăn cái thứ đó…đứng lại cho tôi…”

-”Không, tôi nhất định phải ăn CHÁO ĐẠI GIA, ăn cho khỏi ỐM, hehe”

Đôi chân nhỏ bé của nàng thoăn thoắt, chạm tới cửa bếp, cảm giác chiến thắng đã tới rất gần thì đột nhiên đôi bàn tay vội vàng ôm lấy vòng eo nhỏ xinh, tim nàng như ngừng đập…

-”Bắt được rồi nhé, cô bé, chạy đâu cho thoát”

Đó là lần đầu tiên nàng được ôm từ phía sau, nàng cảm thấy một luồng khí nóng xuyên khắp, tai nàng đỏ ửng, người khẽ run, nàng biết, biết thế này là không phải chút nào mà trái tim chẳng muốn rời…