Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!

Chương 91: Tinh vân nở rộ




Hạ Tập Thanh chẳng thể ngờ rằng vào sinh nhật 26 tuổi của mình, Chu Tự Hành sẽ mang bức tranh này quay trở về với anh. Nhìn bảng tên ghi tên mình trong khung kính, mắt anh bỗng cay cay. Bức tranh này đã mất tích rất nhiều năm, anh gần như ôm ấp tâm lí trốn tránh, không tìm kiếm cũng không nghĩ về nó, như thể chỉ cần nó không tồn tại thì sẽ chẳng có một Hạ Tập Thanh từng luôn khao khát tình thân và đã từng bị tổn thương.

Nhưng chung quy lại thì trốn tránh vẫn là trốn tránh, anh không thể phủ nhận rằng bức tranh này chứa quá nhiều tình cảm phức tạp anh khó lòng giải thích, mà thứ tình cảm ấy hàm chứa cả yêu thương.

Chu Tự Hành hiểu rõ nên cậu mới giúp anh tìm nó về để chữa trị trái tim tật nguyền ấy.

Chu Tự Hành luôn có thể tìm được chính xác điểm yếu ớt của anh, rồi sau đó, cậu sẽ dùng bàn tay ấm áp của mình để bảo vệ nó. Bất kể anh muốn hay không muốn, kẻ theo đuổi chủ nghĩa lí tưởng ấy vẫn luôn gắng hết sức mình. Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng lần nào cậu cũng đều trúng hồng tâm.

Thấy sự kiện bắt đầu tiến hành tuần tự, trơn tru, sự căng thẳng của Hạ Tập Thanh cũng được thả lỏng phần nào. Trong số khách mời có khá nhiều đơn vị truyền thông giới văn nghệ tới đưa tin, Hạ Tập Thanh cũng nhận được rất nhiều lời mời phỏng vấn.

– Xin hỏi vì sao anh lại chọn theo con đường sáng tạo nghệ thuật?

Câu hỏi này chả có tí trình độ nào. Hạ Tập Thanh nhìn về phía nữ phóng viên đặt câu hỏi, mỉm cười:

– Mưa dầm thấm đất.

– Vậy ý của anh là, trong gia đình cũng có người theo nghiệp này?

– Tôi nghĩ sự kiện nghệ thuật lần này không có liên quan đến gia đình của mình lắm, đúng không?

Hạ Tập Thanh bắt đầu nghi ngờ mục đích của nữ phóng viên này. Anh muốn rời đi nhưng lại bị một đơn vị truyền thông khác chặn lại.

– Xin hỏi, làm thế nào anh vào được đoàn phim “Theo dõi”?

– Có tin đồn anh mang vốn vào đoàn làm phim, xin hỏi nhà đầu tư của “Theo dõi” có quan hệ gì với anh? Có thể giải thích một chút không?

Thì ra là tới vì phim điện ảnh. Lẽ ra Hạ Tập Thanh nên nghĩ ra từ lâu mới phải, trailer phim vừa được tung ra đã nhận được sức hưởng ứng khổng lồ, vậy nên sớm hay muộn cũng sẽ khiến một số người ghen tị đỏ mắt. Xem ra không tìm được điểm xuống tay ở Chu Tự Hành và đạo diễn, nên chỉ có thể ra tay từ anh rồi.

Tuy Hạ Tập Thanh không phải người trong giới giải trí, nhưng dù gì cũng từng bị hắt vài bát nước bẩn cơ mà, nên anh đã quá quen với kịch bản của cái giới này rồi.

Nhờ phản ứng nhanh nhạy của trợ lí, nhân viên an ninh chạy tới kiểm soát hiện trường rất kịp thời.

– Xin lỗi, mời rời khỏi phòng triển lãm.

– Bọn tôi là được mời tới, sao mấy người có thể tùy tiện đuổi bọn tôi đi như thế?

Hạ Tập Thanh duy trì nụ cười trên mặt, ngăn cánh tay của nhân viên đứng bên cạnh.

– Không sao đâu.

Anh nhìn về phía phóng viên kia, nở nụ cười chuyên nghiệp.

– Chỉ cần mọi người không hỏi những vấn đề không liên quan đến sự kiện lần này thì tất nhiên sẽ không bị đuổi. Dù sao bên tôi cũng quay video ghi lại sự kiện, nếu đến khi mọi người đưa tin mà xuất hiện sự sai lệch thì chúng tôi chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm theo pháp luật.

Nói xong, anh chêm thêm một câu bông đùa.

– Tin chắc là mọi người đều biết tôi tính tôi nhỏ nhen cỡ nào mà nhỉ.

Nhìn biểu cảm bối rối, khó xử trên khuôn mặt của những phóng viên này, Hạ Tập Thanh mỉm cười đầy vô tội.

– Chẳng phải muốn phỏng vấn sao? Chúng ta nói về gam màu u tối trong El Greco trước hay cảnh sắc đầy rung cảm dưới ngòi bút sống động của William Turner trước đây?

Đuổi được mấy phóng viên giải trí đi, Hạ Tập Thanh đi lên tầng hai, rồi rót hai ly champagne. Sau khi bình tĩnh lại, anh mới cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản như vậy. Vừa nãy, những phóng viên đó luôn mồm nhắc tới chuyện đầu tư của “Theo dõi”. Chẳng lẽ đối thủ cạnh tranh thấy bên đầu tư không được công khai nên mới cố ý nhằm vào đấy để dẫm lên? Gán cho anh cái danh mang vốn vào đoàn phim?

Anh cũng muốn đầu tư lắm đấy, chỉ là méo có cơ hội thôi.

Thử gọi cho Tưởng Nhân thì đường dây báo bận, Hạ Tập Thanh vốn định gọi cho Chu Tự Hành nhưng cuối cùng vẫn thôi vì anh biết cậu đang quay quảng cáo nước hoa, chắc giờ còn chưa xong.

Hạ Tập Thanh lên mạng tìm hiểu tình hình thì thấy trên bảng hotsearch tạm thời chưa thấy từ khóa nào liên quan đến chuyện đầu tư của “Theo dõi”, nhưng khi tìm kiếm từ khóa “Theo dõi” thì thấy đã có vài blogger lên bài nói về chuyện nhà đầu tư không được công khai.

Hồi trước, Chu Tự Cảnh đã thu mua một công ty truyền thông nhỏ để lấy danh nghĩa tiến hành đầu tư, hai bên kí hợp đồng bảo mật, vậy nên cư dân mạng mới không thể nhìn ra nhà đầu tư của bộ phim này.

Bên dưới bài đăng của mấy blogger kia cũng có vài bình luận, một phe nói rằng loại đầu tư bán nặc danh thế này kiểu gì cũng có gian trá ở trong đó, phe còn lại cho rằng vụ này đang chỉ thẳng vào Hạ Tập Thanh.

[Chuyên hóng dưa 1 xu: Sao cứ chỗ nào có Hạ Tập Thanh là lại có dưa thế? Hạ Tập Thanh đúng là “chàng trai báu vật” mà.]

[Chờ đợi vì em 333: Tui nghĩ vụ không công khai này hẳn là có liên quan đến nguyên nhân vốn đầu tư được mang vào đoàn phim ấy chứ. Một họa sĩ như Hạ Tập Thanh giờ lại được tham gia diễn xuất, trong khi bao diễn viên xuất thân chính quy lại chả có phần, đúng thật mỉa mai mà.]

Những phát ngôn như vậy có ở mọi nơi, mục đích của kiểu tiết tấu này cũng quá rõ ràng. Nhưng điều khiến Hạ Tập Thanh bất ngờ là lần này, phản hồi của đoàn làm phim quá nhanh, quá nguy hiểm luôn, anh vừa làm mới trang thì đã thấy bài làm sáng tỏ của Weibo chính thức.

[Weibo chính thức của phim điện ảnh “Theo dõi”: Những suy đoán gần đây về nhà đầu tư của bộ phim “Theo dõi” được lan truyền trên mạng đều không đúng sự thật. Dưới đây là hợp đồng đầu tư. Đối với các hành vi bịa đặt, chúng tôi chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm.]

Những phần quan trọng của hợp đồng đầu tư đều đã được làm mờ, nhưng con số 8500 vạn và tên đầy đủ của nhà đầu tư Truyền thông Hưng Diệp được giữ lại rõ ràng. Ngoài ra, trong hợp đồng đầu tư còn có tên của đạo diễn và nhà sản xuất Tưởng Nhân.

Công khai nhà đầu tư là để ngăn chặn những lời đồn về đầu tư rửa tiền, đầu tư đen,… Tuy nhiên lại không thể chứng minh trong sạch của Hạ Tập Thanh. Hạ Tập Thanh biết những blogger này hoàn toàn có thể móc nối tên của anh với bất kì nhà đầu tư nào trong số này. Cho dù là Hưng Diệp với phía sau là Chu Tự Cảnh chiếm phần lớn số vốn, hay đạo diễn, thậm chí là cả Tưởng Nhân thì đều có khả năng trở thành kim chủ của anh. Đây mới là chuyện khó giải quyết nhất.

Tưởng Nhiên bỗng nhiên gọi điện đến, Hạ Tập Thanh nhanh chóng nhận máy. Đối phương nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng hình như cũng đang tìm cách.

– Tập Thanh, chắc bên cậu có phóng viên tới quấy rầy rồi nhỉ?

– Ừm, vừa kéo một đoàn tới nhưng bị tôi đuổi đi rồi, điều tra ra người nào thọc dao sau lưng chưa?

Giọng nói của Tưởng Nhân xen lẫn sự tức giận.

– Ngày công chiếu của “Theo dõi” bị dời, đối đầu trực tiếp với một bộ được đầu tư lớn. Cũng là song nam chính nhưng độ quan tâm không đuổi kịp mình nên mới nghĩ ra cách hủy hoại danh tiếng trước khi chiếu để mọi người không tới xem.

Hiểu rồi. Hạ Tập Thanh cầm di động, đứng trước một ô cửa sổ trong góc của tầng hai suy tư.

Chẳng còn cách nào khác nữa rồi, mặc dù Hạ Tập Thanh không hề muốn làm vậy chút nào.

– Hay là thế này đi chị Nhân, cấp dưới của chị chắc phải có vài tài khoản blogger nhỉ? Giả vờ đào ra lai lịch của tôi đi, đến lúc ấy tôi sẽ gửi cho chị chứ chắc mọi người cũng không đào ra được đâu. – Giọng điệu của Hạ Tập Thanh hờ hững như chẳng hề đáng kể.

– Cứ phát tán hết ra, để mọi người xem xem ai có thể bao dưỡng tôi.

Cả năm mới có một ngày sinh nhật, vậy mà còn phải “tự phát nổ” gia thế của mình vì phim điện ảnh. Cái danh người chơi tự phát nổ này đúng là cả đời không thể bỏ rồi.

Ba tiếng sau, một video re-up về đám đang của bậc thầy điêu khắc Tập Hạc Vi được chia sẻ điên cuồng trên mạng, mà người đang đứng đầu đoàn khiêng quan tài cho ông Tập chính là chàng họa sĩ lưu lượng, mỗi ngày đều ở nơi đầu sóng ngọn gió – Hạ Tập Thanh.

[Vui vẻ hóng chuyện: Có cư dân mạng tìm được video về lễ tang của bậc thầy điêu khắc Tập Hạc Vi. Anh giai đang khiêng quan tài kia chẳng phải là Hạ Tập Thanh sao? Mặt khác, có người tìm được bản phân chia cổ phần của Tập đoàn quốc tế Hoàn Á (thật hay giả còn cần xác minh), tổng giám đốc của Hoàn Á là Hạ Vân Khải, mau nghĩ lại tên của Hạ Tập Thanh đi, đậu xanh, gia cảnh thế này, đến tiểu thuyết cũng không dám viết đâu…]

[Người iêm thích là chàng họa sĩ nhỏ: Tên ID của tui phải sửa lại thui [quỳ xuống], Tập Thanh sinh nhật vui vẻ!]

[Tiên nữ nhỏ bé đi ngang qua: Vậy hóa ra Hạ Tập Thanh là thái tử của tập đoàn Hoàn Á? Bên ngoại thì là con cháu của bậc thầy nghệ thuật? Đù mé, sao anh ấy lại không thích phụ nữ chứ!!!]

[12345 lên núi đánh hổ:… Vụ bôi đen bị bao dưỡng này đúng là vụ bôi đen ngu ngốc nhất trong lịch sử mà. Hoàn Á đó, cầu được bao dưỡng còn chả được ý.]

[SSS báo động: Giờ tui nghi Hạ Tập Thanh thật sự mang vốn vào đoàn phim ha ha ha, mang tiền của chính mình vào đoàn.]

[Con tui đáng yêu nhất: Hổng phải đâu, Hoàn Á không đầu tư vào bộ phim này. Nhà đầu tư lớn nhất là Hưng Diệp. Mấy bẹn đi tra xem năm ngoái Hưng Diệp bị ai thu mua đi, sau đó sẽ phải quay về cảm ơn tui đó.]

[Cắt phăng cái chiều cao của mi: @Con tui đáng yêu nhất Đậu xanh, tui vừa đi tra về đây, là Cảnh Minh! Cổ đông lớn nhất của Cảnh Minh chẳng phải là anh trai của người nào đó? Thì ra người mang đầu tư vào đoàn không phải nam số hai, mà là nam chính nha!]

[Con tui đáng yêu nhất: @Cắt phăng cái chiều cao của mi Là nam chính đó, nhưng không thể nói ra đâu vì bối cảnh của cậu ấy không phải chuyện chúng ta có thể bàn tán, nghị luận, khóa miệng, khóa miệng lại thui.]

[Những cô nàng Tự Học đáng yêu: Tập Thanh sinh nhật vui vẻ! Úi má ơi, tui làm fan của cái CP thần tiên gì đây? Ps: thoang thoảng đâu đây mùi tự phát nổ…]

[Hạ Tập Thanh, sinh nhật 1221 vui vẻ: Tập Thanh: Mấy người đâm tui một dao, tui liền tự phát nổ cho mấy người xem!]

Hiện giờ, xu hướng hóng hớt của cư dân mạng bỗng biến thành đào bới gia thế của Hạ Tập Thanh, mấy chuyện tấu hài ngập tràn trên mạng, thậm chí các chị em còn kéo đàn kéo lũ vào Weibo Hạ Tập Thanh, bắt đầu gọi chồng, gọi ông xã. Những bình luận thế này chiếm phần áp đảo trên Weibo của Hạ Tập Thanh, làm anh dở khóc dở cười.

Đến khi làm mới trang lần nữa, Hạ Tập Thanh nhìn thấy bài đăng của Chu Tự Hành.

[@Diễn viên Chu Tự Hành: For you.]

Bài đăng này kèm theo hai bức ảnh, trong mỗi bức ảnh đều có một lọ nước hoa. Thân lọ được thiết kế theo hình lăng trụ cực kì tối giản. Trong lọ nước hoa đầu là chất lỏng màu đen đậm được pha lẫn những hạt màu xanh dương lấp lánh, ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã khiến người ta liên tưởng tới vũ trụ mênh mông và bụi sao nhỏ bé, lập lòe bên trong nó.

Chất lỏng trong lọ còn lại là trong suốt, cũng chứa những hạt lấp nhưng lại là màu đỏ thẫm. Bên trong lọ được thiết kế rất đặc biệt, một đóa hoa hồng bất tử nhỏ bé màu đỏ tươi được giấu ở chính giữa lòng lọ nước hoa.

Gần như ngay tức khắc, Hạ Tập Thanh nhận ra bàn tay đang cầm lọ nước hoa của Chu Tự Hành. Không chỉ vì quen thuộc với mọi thứ của cậu, mà vì phía sau lọ nước hoa trong suốt, lộ ra hình xăm hoa hồng nhỏ trên bụng đốt ngón áp út.

Sau đó, Weibo chính thức của nhãn hiệu hợp tác đã chia sẻ bài viết này.

[Hai dòng nước hoa này được chúng tôi sản xuất với số lượng có hạn cho dịp Giáng sinh năm nay. @Diễn viên Chu Tự Hành đã tham gia vào toàn bộ quá trình điều chế hương và thiết kế concept. Hoa hồng kết hợp cùng hạt tiêu hồng* làm tầng hương chủ đạo, thêm vào đó là xạ hương trắng mang theo cảm giác thuần khiết, trong trẻo. Thiết kế với bụi sao và hoa hồng lãng mạn vô tận. Tên nước hoa sẽ được công bố vào 23 giờ 59 phút đêm nay.]

*Hạt tiêu hồng (Pink pepper)

Đợt tuyên truyền này đúng ra dốc hết công hết sức mà.

Hạ Tập Thanh đang định cà khịa đại sứ thương hiệu vài câu thì bất chợt nhận được tin nhắn của đối phương.

[Renaissance: Xong cả chưa? Em đang chờ ở bên nhà anh này.]

Đối với cái gọi là bất ngờ sinh nhật, Hạ Tập Thanh cũng không quá mong chờ bởi vì bức tranh kia đã quá ý nghĩa rồi. Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn của Chu Tự Hành, một loại khát vọng bỗng sinh sôi, nảy nở không thể kiểm soát được trong anh. Muốn về sớm một chút, muốn gặp cậu, muốn cùng cậu ăn mừng ngày anh chào đời.

Việc anh chào đời cũng chẳng có gì đáng mừng, cái đáng mừng chính là anh may mắn đến thế gian này nên mới không bỏ lỡ Chu Tự Hành.

Thời điểm ra khỏi phòng triển lãm, rất nhiều fan thấy anh phải đi, rốt cuộc không nhìn được nữa mà nhỏ giọng gọi tên anh. Hạ Tập Thanh chỉnh sửa lại áo khoác rồi đi ra ngoài, chào tạm biệt các cô gái ấy.

– Chúc mừng sinh nhật, Tập Thanh!

– Sinh nhật vui vẻ!

Trong số đó, có một cô bé cầm nhành hoa trong tay, hỏi:

– Anh Tập Thanh! Vì sao anh lại mua hoa hồng phớt?

Hạ Tập Thanh quay người nhìn về các cô, bước lùi về sau hai bước, cười dịu dàng.

– Hoa hồng phớt là đồ trang sức xinh đẹp nhất của các thiếu nữ.

***

Hạ Tập Thanh ra khỏi thang máy chung cư, bước nhanh tới cửa nhà mình. Nhưng khoảnh khắc khi cánh cửa mở ra, anh không khỏi nghi hoặc. Bên trong là một mảng đen kịt, không có lấy một tia sáng của đèn, chẳng giống tác phong của Chu Tự Hành chút nào. Bình thường, nếu cậu ở nhà thì chắc chắn sẽ để lại đèn ở lối vào cho anh, hoặc không thì cũng bật tất cả điện lên.

Chẳng lẽ vẫn chưa về sao?

Mặc dù bây giờ anh đã dám vượt qua kí ức về quá khứ, nhưng nỗi sợ với bóng tối gần như đã trở thành một phản ứng sinh lí. Hạ Tập Thanh với tay, lần mò tìm công tắc bật đèn phòng khách rồi ấn xuống

Kì lạ ghê, xúc cảm khi chạm vào công tắc đèn không giống hồi trước lắm…

Chưa kịp xem xét cần thận, thậm chí còn chưa kịp nhận ra đèn ở phòng khách căn bản không bật lên, Hạ Tập Thanh cứ đứng sững tại chỗ như vậy.

Bóng tối đen kịt và lạnh giá trong phòng khách trống trải bỗng cọ xát thành vô số bụi sao nhỏ bé, chói lóa, lơ lửng trong vũ trụ rộng lớn, bao la. Giây phút này cực kì yên tĩnh. Tĩnh lặng như thể đang ở trong môi trường chân không nhưng anh lại có thể nghe được nhịp tim của mình, tần suất đập càng lúc càng nhanh truyền đến màng nhĩ, hệt như tần số vô tuyến cô độc trong vũ trụ tĩnh lặng.

Bước tới gần hơn một bước, Hạ Tập Thanh thử gọi tên của cậu, giống như bước nhảy dịch chuyển các hàng ngàn năm ánh sáng.

– Tự Hành?

Khoảnh khắc giọng nói được cất lên, giữa biển sao trầm tĩnh trước mặt bỗng bùng lên một đốm sáng cực kì chói lọi như muốn báo hiệu sự xuất hiện của một hằng tinh trẻ. Luồng sáng huyền ảo của hằng tinh đèn ép bóng tối trở nên vặn vẹo. Những đốm sáng đẹp đẽ, lửng lơ đó bị tiêu diệt rồi lại tái sinh, dần dần tụ lại thành mội cụm tinh vân màu đỏ, chầm chậm bung ra.

Cực kì giống một đóa hoa hồng đang nở rộ.

Anh không thể diễn tả hết thảy những thứ đang xảy ra trước mắt mình. Cảm giác chấn động cực lớn này dường như phát ra từ sự sợ hãi nguyên thủy và nỗi khát khao của nhân loại bé nhỏ với bầu trời đầy sao vô tận.

Cuối cùng, Chu Tự Hành cũng xuất hiện ở đầu bên kia của đóa tinh vân hoa hồng. Trên khuôn mặt cậu là nụ cười sâu lắng, dịu dàng, tay đang cầm chiếc điều khiển nhỏ.

– Có người từng hỏi em, trên Thế giới này có biết bao nhiêu thứ tốt đẹp, nếu phải chọn một thứ tặng cho người mình trân quý nhất, em sẽ chọn gì? – Vẻ mặt cậu lộ ra nét khó xử.

– Trước khi gặp anh, em cảm thấy vẻ đẹp vĩ mô nhất trên Thế giới này chính là vũ trụ. Về bản chất, chúng ta không khác gì những bụi sao này, đều là con của các vì sao và cùng là con của vũ trụ.

Cậu cúi đầu, cười cười.

– Nhưng khi gặp được anh rồi, em mới nhận ra, một bông hoa hồng dính phải bùn đất cũng vẫn rất đẹp. Vẻ đẹp vi mô cũng có thể làm người ta chấn động như thế.

Ánh nhìn dịu dàng của cậu xuyên qua cả tinh vân, chạm tới đôi mắt chứa đầy sao trời của Hạ Tập Thanh.

– Khi chờ được đến ngày này, em bắt đầu rối bời và khó xử bởi vì dù là vũ trụ hay hoa hồng, em đều muốn dành tặng cho anh. Vì vậy… – Cậu vươn tay ra.

– Cho phép em được giới thiệu với anh, đây là Tinh vân NGC2237, hoặc có thể gọi cô ấy là Tinh vân Hoa Hồng.

Chu Tự Hành bước qua những bụi sao, xuyên qua cụm sao mĩ lệ và lộng lẫy, tới trước mặt Hạ Tập Thanh rồi ôm anh vào lòng.

– Em mất nửa tháng trời để chụp nó đấy.

Chu Tự Hành lấy một bức ảnh ra, đặt lên tay Hạ Tập Thanh.

– Sau đó, em và Tri Hứa cũng nhau dựng mẫu, làm thực tế ảo xong mới ra được thành quả anh đang nhìn thấy.

Cậu cười, hôn khẽ lên trán Hạ Tập Thanh, giọng nói còn dịu dàng hơn vũ trụ vô tận.

– Sinh nhật vui vẻ. Cảm ơn anh vì đã đến bên em.

Rốt cuộc, Hạ Tập Thanh cũng biết Chu Tự Hành mang cả đống thiết bị nhiếp ảnh thiên văn lên sân thượng để làm gì. Nhưng điều anh bất ngờ chính là, cậu có thể mang cụm tinh vân nằm cách xa hàng tỉ năm ánh sáng tới trước mặt anh, để anh có thể dùng đôi mắt của mình cảm nhận tất cả sự lãng mạn, trang trọng này.

Rốt cuộc, anh cũng hiểu điều mà hai dòng nước hoa do Chu Tự Hành đích thân thiết kế muốn biểu đạt. Những hạt lấp lánh trong làn nước đen kết hợp cùng hoa hồng bất tử, chính là hình ảnh trước mắt.

Anh cầm bức ảnh, ngước mắt lên nhìn Chu Tự Hành. Sau lưng cậu là sắc đỏ mĩ lệ của Tinh vân.

Muốn cất lời, muốn bày tỏ, nhưng những tín hiệu anh có thể gửi đi đều đã bị nhịp tim kề cận ngay bên cuốn sạch.

Đóa hồng đẹp nhất thế gian được tạo nên từ những bụi sao, nuôi dưỡng bởi Dải Ngân hà. Nó sẽ chẳng bao giờ khô héo mà vĩnh viễn tươi đẹp, nở bung trong vũ trụ tĩnh lặng.

– Đây là thứ em muốn tặng anh, sự lãng mạn cấp bậc vũ trụ.

Dưới Tinh vân lộng lẫy, hai người ôm ấp, trao nhau nụ hôn nồng nàn, ấm áp. Ánh sao ngập trời phủ lên bờ vai họ, che giấu nỗi khát vọng sâu thẳm dành cho nhau. Hạ Tập Thanh đưa tay lần tìm tay Chu Tự Hành, muốn nắm lấy tay cậu. Nhưng khi Chu Tự Hành xòe bàn tay ra đáp lại thì vô tình làm rơi chiếc điều khiển vũ trụ.

Khi lùi lại phía sau, đôi giày da của Hạ Tập Thanh bất cẩn dẫm lên nó. Chỉ trong tích tắc ấy, sắc đỏ của Tinh vân thu lại, biến thành bóng tối vô tận. Phản ứng của Chu Tự Hành còn nhanh hơn, cậu ôm chặt Hạ Tập Thanh, làm sâu thêm nụ hôn, triền miên không dứt. Tiếng nước ướt át trong bóng tối bị giác quan không nhạy bén nào đó khuếch đại, tựa như có một đôi bàn tay vô hình khuấy đảo nhịp thở dồn dập.

– Tự Hành…

– Đừng sợ.

Cánh tay Chu Tự Hành siết chặt vòng eo anh, cơ thể áp sát vào cơ thể Hạ Tập Thanh. Sờ soạng trong bóng tối, nỗi sợ từ phản ứng sinh lí cùng khát khao dục vọng bao phủ thành từng tầng, khó để phân rõ bên nào chiến thắng bên nào. Hạ Tập Thanh chỉ cảm thấy mình đang dần lùi dần lùi lại, đến khi không thể lui nữa, phía sau lưng đã là mặt tường. Nụ hôn của Chu Tự Hành mang đầy tính công kích, vẫn khát cầu như thế. Chiếc lưỡi ướt mềm khuấy đảo khiến tim anh đập hỗn loạn, hai chân nhũn cả ra, bàn tay phải bám vào tường để giữ cơ thể không trượt xuống như cát lún.

– Bật đèn đi.

Cuối cùng cũng tìm được khẽ hở trong nụ hôn nóng bỏng, hệt như dấu hiệu thoát hiểm màu xanh lá trong bóng tối đậm đặc. Chiếc áo len trắng của Chu Tự Hành như đang phát sáng trong đêm, tỏa ra một vầng sáng mờ ảo.

– Cầu xin em đi. – Chu Tự Hành day day môi dưới của anh, cảm xúc mềm mại, mỏng manh làm cậu trầm mê.

- … xin em đấy.

Toàn bộ của anh đều đã dâng hết lên cho cậu từ lâi, vì vậy chút kiêu ngạo này nào có đáng gì.

Chu Tự Hành với tay ra bật đèn, bàn tay còn lại che chắn đôi mắt của Hạ Tập Thanh. Khoảnh khắc ánh sáng xuất hiện trở lại, tất cả những gì Hạ Tập Thanh cảm nhận được là luồng sáng đỏ chảy giữ khẽ ngón tay của Chu Tự Hành, mềm mại và mơ hồ.

Anh liếm đôi môi khô khốc, khẽ hé mở miệng và nhìn Chu Tự Hành bằng đôi mắt ngập nước tựa như chú cá khát nước. Cánh tay anh bất giác vòng qua cổ cậu, đây chính là tư thế mà anh yêu thích nhất.

Hai người hôn nhau triền miên ở lối cửa vào, lửa tình rực cháy và cuồng nhiệt, hôn tới khi hai chân của Hạ Tập Thanh nhũn ra, vô tình vấp phải hộp giấy ở dưới đất, nhờ Chu Tự Hành túm kịp mới không bị ngã.

– Cái gì đây… – Hạ Tập Thanh ngơ ngác, híp mắt nhìn tờ giấy dán trên hộp.

Quà tui tặng cho hai người đó. – Triệu Kha.

– Đây là gì thế?

Hạ Tập Thanh ngoảnh đầu nhìn Chu Tự Hành. Ý tình trên mặt cậu vẫn chưa rút, nhưng biểu hiện né tránh quá rõ ràng.

– Không có gì đâu, bọn mình vào phòng đi.

– Hửm? – Hạ Tập Thanh nhếch miệng cười. Một tiếng này được anh ngâm nga tới trời đất xoay vòng, như lưỡi câu móc trúng tim Chu Tự Hành rồi câu nó đi mất.

Trong lúc Chu Tự Hành còn đang bay bổng, Hạ Tập Thanh lấy mũi giày da mở nắp thùng ra, những đồ vật bên trong làm anh tỉnh cả người.

– Đồ chơi gì đây?

Hạ Tập Thanh lau khóe môi, uể oải ngồi xổm xuống, ngón trỏ móc lên một dải lụa mịt mắt màu đen rồi quơ quơ trước mặt Chu Tự Hành. Sau đó lại lấy ra một bộ còng tay, còn có cả một sợi dây thừng rất dài, cũng bị anh lôi ra nốt.

– Nếu không biết, anh còn tưởng tổ đạo cụ của “Thoát khỏi sinh thần” gửi tới đấy.

Chu Tự Hành cười gượng, nhìn thoáng qua cái hộp toàn những dụng cụ mà ai cũng biết là cái gì đấy, suýt nữa bị Triệu Kha làm cho tức chết. Mình vất vả tổ chức lãng mạn như thế, cuối cùng lại bị tên này làm lệch hẳn tính chất.

– Đống đồ này là tự nó đưa cho em đấy nên không phải đại diện cho ý chí của em đâu.

Nghe thấy lời biện hộ đầy cứng nhắc của Chu Tự Hành, Hạ Tập Thanh suýt nữa cười to, nhưng vẫn cố nín lại. Anh nhặt dải bịt mắt, còng tay và dây thừng lên, ngón tay còn quay quay dây thường như thợ săn đang rình rập con mồi. Anh nhướng mày, ánh mắt đầy ngả ngớn.

– Anh không thích dụng cụ, nhưng cũng khá hứng thú với bịt mắt và dây thường đấy.

Cứ thế, Chu Tự Hành bị quấn lại, từ gã thợ săn do dự, chần chừ biến thành con mồi để mặc người ta làm thịt.

Máy sưởi trong phòng khách dần dần nóng lên. Hạ Tập Thanh đẩy ngã Chu Tự Hành xuống ghế sô pha rồi cởi sach quần áo trên người cậu. Khi áo len cởi ra, tiếng “lách tách” tĩnh điện khiến lòng người rung động. Hạ Tập Thanh nhân lúc áo len đang cố định tay khiến cậu không thể cử động mà dùng còng khóa lại.

Cả người Chu Tự Hành trần truồng nhìn Hạ Tập Thanh đang tự cởi áo khoác ngoài màu xám, để lộ nguyên bộ Âu phục màu đen bên trong rồi quần áo chỉnh tề đứng trước mặt mình. Chu Tự Hành cảm thấy mình như một tên tội phạm bị kết tội danh thèm muốn anh và giờ đây là hình phạt và sự sỉ nhục Hạ Tập Thanh dành cho cậu.

Bởi anh mặc chỉnh tề như vậy đã gợi lên dục vọng sâu thẳm nhất dưới đáy lòng.

Hạ Tập Thanh quỳ xuống, lấy dây thừng trói cổ chân cậu rồi ngồi lên cặp đùi trần trụi của Chu Tự Hành. Ngón tay lạnh lẽo trêu đùa, bỡn cợt dương v*t nóng hôi hổi đang cương cứng của cậu. Bàn tay trắng nõn, mỏng manh bọc quanh “hình trụ dài”, chậm rãi, thong thả trượt xuống dưới. Anh nhìn Chu Tự Hành, môi khẽ nhếch lên, giọng nói cất lên mang theo vô ngàn cám dỗ.

– Giờ đến lượt em cầu xin anh rồi.

Chu Tự Hành cố gượng dậy để hôn anh nhưng lại bị Hạ Tập Thanh né ra. Cậu dùng đôi tay bị còng lại, bắt lấy cà vạt của Hạ Tập Thanh rồi kéo mạnh xuống để thỏa mãn ham muốn hôn anh, nhưng lỡ tay dùng sức quá mạnh nên không cẩn thận cắn phải môi Hạ Tập Thanh.

– Em đúng là cún con mà.

Hạ Tập Thanh liếm môi, nắm cằm cậu.

– Là cún con của ai nào?

Đôi mắt sâu hun hút của Chu Tự Hành nhìn chằm chằm anh, dường như đang tỏa ra sự u oán.

– Nói đi.

– … của anh.

Hạ Tập Thanh nở nụ cười.

– Thế anh là ai?

– Anh là…chủ nhân.

– Ngoan quá.

Hạ Tập Thanh cúi người hôn liếm lỗ tai của Chu Tự Hành, còn xấu tính, cố ý phát ra tiếng nước cùng tiếng than thở nhẹ nhàng, cuối cùng còn thổi một hơi nóng rẫy.

– Cho dù là cún thì cắn chủ nhân cũng vẫn là sai. Phải trừng phạt mới được.

Anh quỳ xuống bên người Chu Tự Hành, ghé mặt, nằm sấp lên cặp đùi bị trói chặt của Chu Tự Hành. Ngón tay chọc chọc dương v*t vốn đã dựng cao, sau đó thè lưỡi liếm láp đỉnh mút, tựa như đang liếm cây kẹo.

Chu Tự Hành đã đoán được Hạ Tập Thanh sẽ trêu đùa mình nhưng cậu không ngờ anh lại đi tới chỗ bàn ăn, kéo một chiếc ghế lại đây rồi ngồi lên đó, cởi giày ra. Đôi bàn chân mảnh khảnh, trắng nõn ấn dương v*t đang phình to kia xuống.

Chỉ trong giây lát, Hạ Tập Thanh nghe được tiếng rên rỉ trầm thấp không thể kiềm chế được của ai đó. Anh không khỏi bật cười.

– Thì ra em thích chân của anh.

Dứt lời, anh nâng đùi mình lên, để gan bàn chân trắng hồng ôm lấy “người anh em” của Chu Tự Hành rồi từ từ di chuyển theo những đường gân xanh đang nổi lên.

Ánh nhìn của anh dừng lại trên người Chu Tự Hành, nhìn đến mức cơ bụng cậu căng cứng vì dục vọng, cặp mày cau lại vì khó nhịn, cộng thêm không thể giãy dụa. Tất cả đều quá gợi cảm, khiến Hạ Tập Thanh cảm thấy cả người khát khô và nóng bừng.

– Thoải mái không?

Giọng anh ve vãn, phiêu bồng hệt như sợi lông vũ. Chu Tự Hành nhíu chặt mày, im như hũ nút.

Thế nhưng Hạ Tập Thanh lại rất thích cảm giác này. Anh thích nhìn cậu từng chút từng chút bị ép tới điểm giới hạn.

– Em không nói lời nào, ý là khó chịu sao?

Có thể nắm giữ mọi dục vọng của người mình yêu, đây chính là quyền lực tối cao.

Các ngón chân của Hạ Tập Thanh duỗi thẳng như diễn viên múa ba lê, nhẹ nhàng mơn trớn “cây gậy th*t” từ trên xuống dưới. Khi tới túi tinh hoàn, ngón chân giẫm khẽ lên. Tiếng thở dốc của Chu Tự Hành bắt đầu xuất hiện trong không gian yên ắng. Hạ Tập Thanh cảm thấy quá nóng nên đã cởi áo khoác Âu phục rồi ném xuống sàn, vừa dùng chân an ủi thú cưng của mình, vừa cởi thắt lưng da, tụt quần xuống một nửa, để nó lững lờ nơi đầu gối duỗi thẳng. dương v*t của anh đã cương cứng từ lâu, áp sát vào bụng dưới. Anh chợt nghĩ ra một cách càng giày vò hơn, thế là liền rụt đôi chân lại.

Hạ Tập Thanh cởi hẳn quần ra, đôi chân dài miên man, trắng muốt lượn lờ trước mặt Chu Tự Hành làm yết hầu của cậu lên xuống gấp gáp. Cậu nhìn thấy Hạ Tập Thanh lấy gel bôi trơn trong thùng ra rồi trở lại ghế ngồi. Đầu anh nghiêng sang một bên, hai chân mở ra để lộ hoàn toàn cái “lỗ nhỏ” đã bị Chu Tự Hành chà đạp vô số lần.

– Thích không?

Nhìn biểu cảm của Chu Tự Hành, Hạ Tập Thanh cảm thấy vô cùng hài lòng. Anh bóp ra một lượng lớn gel bôi trơn ra lòng bàn tay. Gel hơi lạnh khiến “lỗ nhỏ” khẽ run lên khi anh bôi vào.

– Lạnh quá…

Cái cau mày của anh làm Chu Tự Hành đột nhiên cảm thấy thấy cực kì đói khát. Cậu muốn áo đảo anh ở bên dưới mình, điên cuồng cướp lấy hết thảy. Thế nhưng hiện giờ, cả tay lẫn chân cậu đều đang bị trói, chẳng thể làm được chuyện gì.

– Thả em ra, Tập Thanh.

– Gọi là chủ nhân. – Hạ Tập Thanh liếc cậu.

– Gấp gáp gì chứ, anh còn chưa chơi xong.

Anh ấn ngón tay dính đầy chất lỏng trắng nhớt từng chút, từng chút một vào nơi bí ẩn, riêng tư. Chu Tự Hành không biết là vô tình hay cố ý, tiếng rên rỉ, nỉ non đầy dâm đãng bất chợt chui vào trong lỗ tai cậu. Nhìn anh mở rộng cái “lỗ đỏ hồng” từng tí một mà lưng Chu Tự Hành ướt đẫm mồ hôi, làm cậu dính chặt vào sô pha.

– Ưm… – Trên khuôn mặt Hạ Tập Thanh đều là dục vọng, ánh mắt trần trụi dính chặt vào khuôn mặt đang nhẫn nhịn của Chu Tự Hành.

– A~…muốn …a…ha…

Lồng ngực phập phồng được áo sơ mi bao bọc, có thể nhìn thấy mơ hồ núm ti đột ngột nhô cao lên.

– Muốn chứ…

Rốt cuộc, Chu Tự Hành không thể nhịn được nữa, sốt sắng đáp lại một tiếng.

– Muốn…muốn…

– Cầu xin anh đi, cầu xin chủ nhân của em.

Tay Hạ Tập Thanh không hề ngừng mà trái lại, anh banh hai chân mình rộng hơn để Chu Tự Hành có thể thấy rõ tất cả.

Chu Tự Hành kích động nuốt nươc bọt, vứt bỏ mọi tôn nghiêm của bản thân.

– Chủ nhân, cầu xin anh đấy, cho em đi mà, cầu xin anh.

– Cho em cái gì? – Hạ Tập Thanh buông đôi chân xuống.

– Cho em…để cho em ** anh.

Hạ Tập Thanh đứng lên, vạt áo sơ mi trắng nửa che nửa hở, dịch bôi trơn chảy ra từ giữa hai chân, cực kì dâm mĩ. Anh ngồi xuống đùi Chu Tự Hành, bờ mông đè vào dương v*t của cậu. Anh cười, liếm láp lỗ tai của Chu Tự Hành và thủ thỉ.

– Sai mất rồi.

– Là chủ nhân ** em.

Nói xong, Hạ Tập Thanh cầm dương v*t phình to của Chu Tự Hành, để nó cọ xát vào nơi vừa được bôi trơn và quẹt mớ dịch nhầy lên nó. Sau đó, anh thả lỏng cơ bắp, định dùng cái “miệng sau” nuốt trọn quy đầu to lớn vào trong. Cố gắng vài lần, cuối cùng cũng vào được, hai người bất giác than thở một tiếng. Ngay sau đó, anh lấy dải bịt mắt che đi đôi mắt hau háu của Chu Tự Hành.

– Không được nhìn anh.

Có lẽ do không có ánh nhìn chằm chặp bám theo nữa nên tiếng nỉ non của Hạ Tập Thanh càng lúc càng lẳng lơ. Bàn tay anh đè bả vai của Chu Tự Hành lại, đưa đẩy vòng eo thon đầy phóng đãng. Hạ Tập Thanh ngửa đầu về sau, để lộ đường cong của chiếc cổ xinh đẹp. Chu Tự Hành bị anh tra tấn, giày vò tới cực hạn rồi. Tại khoảnh khắc được “đi vào” ấy, cậu suýt nữa đã bắn ra. Nơi bí ẩn vừa chặt, vừa nóng của Hạ Tập Thanh bao bọc lấy cậu, theo nhịp đẩy đưa càng lúc càng sâu của anh, Chu Tự Hành phải dằn ý nghĩ muốn bắn xuống.

Cơ thể Hạ Tập Thanh dần dần mềm nhũn, tựa như đang dập dềnh trong biển tình mênh mông. Toàn thân anh đổ mồ hôi, miệng há ra để hô hấp được nhanh hơn, bắp đùi tê dại vì cố sức kẹp chặt.

– Ha~… sướng quá…

Thế nhưng Chu Tự Hành bị anh tra tấn sắp không xong rồi. Cậu không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm nhận, nhưng như thế thì nào có đủ. Cậu muốn thấy biểu cảm của Hạ Tập Thanh, muốn càng nhiều càng nhiều pha kết hợp kịch liệt. Thân dưới của hai người đều đã ướt sũng từ lâu, trắng đục và dính dớp khiến Chu Tự Hành càng thêm bất mãn. Giọng nói của cậu khàn đi vì bị tình dục tra tấn.

– Chủ nhân, cầu xin anh thả em ra, thả ra “làm” càng sướng hơn. Em cam đoan đấy.

Nói xong, cậu thúc mạnh vào như đang tự chào hàng. Hạ Tập Thanh bật thốt ra một tiếng kêu to, cả người mềm nhũn nằm xuống người cậu.

– Xin anh mà, chủ nhân của em.

Chu Tự Hành hôn lấy hôn để vành tai của anh, liên tục dỗ dành.

– Cởi trói ra thì chủ nhân sẽ ** vui vẻ hơn nhiều.

Hạ Tập Thanh kéo dải bịt mắt xuống. Anh nằm úp sấp trên người Chu Tự Hành cởi trói chân cho cậu, nhân tiện liếm láp bụng của Chu Tự Hành làm người cậu run lên. Anh cười cười, ngồi dậy.

Thật ra, anh đã định tháo còng tay ra từ nãy, vì còng cứ cọ lên tay cậu thì người đau lòng chính là anh. Thế nhưng vừa mới cởi ra, Hạ Tập Thanh đã bị Chu Tự Hành đẩy ngã vào ghế sô phan mềm mại, tách hai chân anh ra rồi chen vào.

– A…sâu quá…

Hạ Tập Thanh đưa tay ra định bẻ tay cậu về sau nhưng để cho cậu bắt được mắt cá chân rồi đặt lên vai, ấn chân của anh để tiến vào.

– Chu Tự Hành, cmn… a…a…đồ khốn nạn…

Một giọt mồ hôi vì nhẫn nại hồi lâu rơi xuống mặt Hạ Tập Thanh. Khuôn mặt Chu Tự Hành ở phía ngược sáng, nên anh không thể thấy rõ biểu cảm của cậu. Nhưng anh có thể cảm nhận được những đòn tấn công như vũ bão của đối phương, mỗi lần đều thúc mạnh vào nơi sâu nhất, tựa như chiếc chày sắt nóng bỏng làm căng đầy “đường hầm” ẩm ướt và chật hẹp của anh. Hạ Tập Thanh không có cơ hội trốn tránh, chỉ có thể cong eo lên, đón nhận từng đợt đưa đẩy cuồng dại của cậu.

Tiếng rên rỉ xen lẫn âm thanh va chạm của da thịt vang vọng khắp phòng khách. Chu Tự Hành như đang trả thù vậy, càng thúc càng hăng, nhưng cũng không quên khiêu khích ai đó.

– Chủ nhân, anh thoải mái chứ? Hửm?

Hạ Tập Thanh há hốc miệng, hơi thở dồn dập. Mỗi lần được cậu thúc vào, một tiếng hét lại bật thốt ra từ cổ họng khiến anh xấu hổ đến nỗi chỉ có thể đưa ngón tay vào miệng rồi dùng răng cắn chặt để chịu đựng những đợt tấn công dữ dội của Chu Tự Hành.

Chu Tự Hành đưa đẩy eo, bàn tay bấu vào bắp đùi anh làm làn da đỏ au. Ánh nhìn của cậu dính chặt vào khuôn mặt của Hạ Tập Thanh, nhìn chiếc cổ thon dài của anh đỏ ửng lên, sắc đỏ lan tới tận đôi tai. Hạ Tập Thanh bị thúc đến choáng váng đầu óc. Đầu bị cánh tay vịn của sô pha chặn lại, cơ thể được cố định, không thể chạy thoát. Các đầu ngón tay bị cắn nghiến cũng tê dại vì khoái cảm. Nước miếng chảy ra từ khóe miệng, ngay cả mũi chân cũng chất giác duỗi thẳng.

Cảm giác sung sướng đến vặn vẹo này nuốt chửng anh. Cơ thể Hạ Tập Thanh run rẩy, nước mắt sinh lí cũng chảy cả ra.

– Đừng… Tự Hành…chậm…chậm lại…

Chu Tự Hành rút dương v*t ra, chống vào phần đũng ướt át. Cậu cúi người xuống, liếm khóe miệng cũng ướt át y hệt của Hạ Tập Thanh. Đầu lưỡi đột nhiên luồn vào miệng làm Hạ Tập Thanh mềm nhũn ra, một lần nữa bị cơn sóng tình cuốn đi.

– Vào đi…nhanh lên…

– Chủ nhân thật khó hầu hạ đấy.

Chu Tự Hành đỡ thân dưới của mình, tiến thẳng vào một lần nữa. Tuy nhiên, cậu không tiến vào nơi sâu nhất mà thúc vào điểm nhạy cảm đã tìm được từ lâu. Thắt lưng húc vào mạnh mẽ làm Hạ Tập Thanh bất ngờ hét lên.

– A! A….

Chu Tự Hành thích phản ứng này của anh. Cậu cố kìm nén khoái cảm to lớn do “miệng nhỏ” co rút mang lại. Hai bàn tay bóp mông Hạ Tập Thanh, thúc mạnh vào tuyến tiền liệt, lần sau càng dữ dội hơn lần trước.

– Đừng mà… chết mất…anh chết mất…A … Tự Hành…ôm anh…

Chu Tự Hành tàn nhẫn, không chịu ôm anh mà điên cuồng đẩy nhanh tần suất. Hạ Tập Thanh cảm thấy mình sắp chết rồi, mọi thức trước tầm mắt đều trở nên mờ mịt như bị chất lỏng che phủ. Anh khóc, anh không biết mình vì sao mình khóc. Anh chỉ biết rằng toàn thân như bị nhiễm điện, tay chân như bị hàng trăm dòng điện xẹt qua. Anh không kiềm chế được tiếng kêu và cũng chẳng thể kiềm chế được nước mắt của bản thân.

Trông thấy người kiêu ngạo như Hạ Tập Thanh trở nên chật vật, Chu Tự Hành cúi xuống hôn nước mắt của anh.

– Chủ nhân, anh ** em thoải mái quá…rất sướng…em yêu anh…

– A…A… đừng nữa…tiếp tục sẽ hỏng mất…a…

Hạ Tập Thanh không biết mình đang nói gì nữa. Cả thân thể và lí trí đều đã bị lột sạch. Anh ngửa cổ lên, cơ thể ửng đỏ đang run lên bần bật, tiếp theo đó là một tiếng thét chói tai. dương v*t nhạt màu bị Chu Tự Hành làm tình không ngừng đến bắn ra, bắn lên lồng ngực cậu.

Cao trào qua đi, Hạ Tập Thanh giống như bức tượng đất bị rơi vào nước, nằm mềm oặt trong vòng tay cậu. Chu Tự Hành không nhịn được nữa, thúc mạnh vào cơ thể anh vài lần, va chạm mãnh liệt tại “đường hầm” đã bị “làm” đến mềm mại. Những cú thúc của cậu chẳng hề theo trình tự, quy luật, chỉ nghe theo sự chỉ đạo của khoái cảm. Rốt cuộc, vào lúc Hạ Tập Thanh sắp bị cậu “làm” tới ngất xỉu, Chu Tự Hành cũng bắn ra trong cơ thể anh. dương v*t không chịu mềm xuống vẫn chôn trong cơ thể anh, nóng rực và co giật từng đợt.

Hai cơ thể ướt đẫm mồ hôi ôm chặt lấy nhau. Tại khoảnh khắc dục vọng được buông thả, màn đêm mới chỉ chính thức bắt đầu.