Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!

Chương 22: Ánh trăng tàn khốc




Mấy ngày nay, Hạ Tập Thanh không còn chủ động liên hệ với Chu Tự Hành nữa, Chu Tự Hành hiển nhiên cũng sẽ không tìm tới anh. Nếu như bình thường, dù gặp một khúc xương khó gặm đến đâu, Hạ Tập Thanh đều có thể giải quyết trong vòng một tuần, nhưng Chu Tự Hành là ngoại lệ.

Anh nguyện ý tiêu phí thời gian dây dưa cùng cậu.

Người hay việc có thể mang đến cảm giác thỏa mãn cho anh, anh đều nguyện ý trả giá.

Hạ Tập Thanh định sẽ tụ tập với bọn Hứa Kỳ Sâm vào hôm nhà cửa được hoàn thiện. Chủ ý này là Trần Phóng đề cập tới, vì hôm đó trùng hợp chiếu tập đầu tiên của “Thoát khỏi sinh thần.”

Tổ tiết mục “Thoát khỏi sinh thần” vì rating mà cực kỳ nỗ lực. Khỏi phải nói, trước khi chiếu, các bài đăng rồi trailer lượt share hơn hai mươi vạn. Mỗi người chơi đều tự mang hào quang và lưu lượng trên người, đặc biệt là Hạ Tập Thanh trước đó còn xuất hiện dưới tư cách fan của Chu Tự Hành, giờ lại được cùng thần tượng tham gia chương trình, độ chú ý càng cao.

Nhạc dạo của trailer là phong cách trinh thám chính thống, rất hồi hộp, các phân cảnh được cắt nối, biên tập, lời nói cũng bị biến hóa, tiết tấu càng lúc càng nhanh, kết hợp với BMG ngay lập tức thu hút được được người xem.

So với các chương trình thoát khỏi mật thất truyền thống, “Thoát khỏi sinh thần” còn có thêm một kẻ sát nhân, lúc biên tập cũng cố ý để lộ điểm này, trailer còn phóng đại những mâu thuẫn giữa các người chơi.

Hạ Tập Thanh đã sớm biết kịch bản của trailer sẽ rất thâm sâu, nhưng không nghĩ tới mức này, đoạn anh bị Sầm Sầm chất vấn cũng được cho vào, ý vị cũng hoàn toàn thay đổi.

“Nếu cậu không phải người chơi bình thường thì sao?” Sầm Sầm nói câu này vừa khớp với cảnh Chu Tự Hành mở khóa còng tay cho Hạ Tập Thanh, rất nhanh, hình ảnh liền chuyển tới anh đang dựa lưng vào tường, mỉm cười trả lời câu hỏi.

“Nếu tôi là sát nhân, chuyện đầu tiên tôi làm, chính là “giết chết” Chu Tự Hành.”

Hình ảnh lẫn lộn đãn xen cảnh Nguyễn Hiểu mở hộp trang sức, còn có Thương Tư Duệ ngồi trên ghế cười nói, “Tôi bỏ phiếu trắng.” Hình ảnh thay đổi, chuyển thành Hạ Tập Thanh và Chu Tự Hành bị khóa trói ở căn phòng đầu tiên. Chu Tự Hành toàn thân bị trói chặt đối mặt với Hạ Tập Thanh bị còng tay khóa lại cùng đôi mắt bị che kín bởi mảnh vải đen.

Thanh âm Sầm Sầm lần nữa xuất hiện, “Chẳng lẽ điều Hạ Tập Thanh nói là thật? Tự Hành, cậu là sát nhân?” Rồi đột nhiên, màn hình chìm trong bóng tối.

Không, không phải tối đen, Hạ Tập Thanh dùng ngón tay đè tai nghe lại, có một tiếng thở dốc rất nhỏ truyền tới. Trong bóng tối, camera hồng ngoại ghi lại được cảnh Chu Tự Hành che miệng anh rồi ấn anh vào tường.

Thanh âm Chu Tự Hành bắt đầu xuất hiện, “Nếu tôi là sát nhân, đích xác sẽ giết anh ta đầu tiên.”

Khoảnh khắc từng người bước vào phòng lần lượt vụt qua, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh cửa chính được mở ra, người ra khỏi cửa bị làm mờ.

Anh nghe được âm thanh suy yếu của chính mình.

“Tôi không thở được.”

Cùng tiếng cửa đóng đột ngột, bốn chữ “Thoát khỏi sinh thần” hiện ra, trailer kết thích.

Hạ Tập Thanh lắc lắc đầu, tháo tai nghe xuống. Tổ tiết mục có khả năng sẽ tự tạo ra xung đột, trailer này chỉ dài 2 phút, gần như không hề spoil cốt truyện thật. Thay vào đó, cốt truyện ban đầu đã được tổ chức lại, mâu thuẫn đều chủ yếu tập trung lên người anh và Chu Tự Hành, khiến mọi người về sau khi xem sẽ vô tình mà đặt sự chú ý lên xung đột giữa hai người hộ, giảm sự chú ý về phía Thương Tư Duệ, cuối cùng, thời điểm chân tướng lộ diện mới một đòn đánh thẳng vào tim.

Sẽ hay ho lắm đây.

Hạ Tập Thanh mở phần bình luận của trailer, cơ bản là giống với dự đoán của anh.

[Ai dám bảo tui đáng yêu]: A a a cái cốt truyện thần tiên tương ái tương sát này là gì vậy? Fan và thần tượng bức tử nhau!!

[Shinyyyy]: Má ơi, thoát khỏi mật thất kiêm ma sói quen thuộc. Đều nói nếu là sát nhân sẽ giết đối phương đầu tiên! Kích thích quá, tui khóc đây! Lâu lắm rồi mới có một chương trinhg hấp dẫn thế này! (Không phải fan nhưng mà Chu Tự Hành thật sự A bạo luôn.)

[Tui là học tra đó]: Đm, Chu Tự Hành Alpha quá trời quá đất, cú ấn lên tường kia làm tim tui muốn nổ luôn, còn che miệng nữa, bốn bỏ lên năm chính là cưỡng hôn nha các chị em!

[Tiểu hồ điệp không phải tiểu phúc điệp]: Anh trai mặc sơ mi trắng phải nói là quá đẹp luôn ý, cười lên cứ như là thiên sứ vậy, mị không tin anh trai là kẻ sát nhân đâu~

[Tam Tam đáng yêu nhà chúng ta]: Huhuhuhu, Tư Duệ vàng sữa đáng yêu quá. Mặc dù Tam Tam rất đáng yêu, nhưng tui vẫn phải nói, cảm giác IQ của em ấy không chịu nghe lời nha ha ha ha ha.

[Duệ Duệ ăn mật mà lớn]: Chuẩn luôn ha ha ha vẻ mặt “tỉnh mộng” sau khi nghe xong suy luận của mọi người quá đáng yêu~

[Còn có người đáng yêu hơn Thương Tư Duệ sao?]: Đừng nói với tui Duệ Duệ là người chết đầu tiên. (Tuy rằng lòng rất đau nhưng tui cảm thấy như vậy đấy.)

[Chị gái nhỏ là báu vật]: Không ai phát hiện chương trình này tổ hợp nhan sắc sao? Chị gái CLB Mensa kia xinh quá, không giống như người ngoài giới chút nào, còn có khí chất thông minh nữa chứ, đúng là tiên nữ hạ phàm mà~

[Sầm ca cưới em đi!]: Chồng em hiếm lắm mới tham gia chương trình thực tế đó, thế mà gánh toàn bộ trách nhiệm chất vấn người khác ha ha ha ha, hung dữ quá~

[Tui yêu SẦM SẦM]: Sầm của tui tóc đen môi đỏ A bạo luôn! Hôm nay cũng muốn gả cho Sầm ca!

[KerenLee]: Người qua đường thôi, vô tình thấy trailer, tui cảm thấy tổ tiết mục này rất có lương tâm đó, cảnh với đạo cụ đều đặc biệt chân thật, cảm giác nhập vai quá mạnh mẽ.

[Mị không phải tiểu cương thi đâu]: Đúng là rất có lương tâm nha, cứ như đang xem phim truyền hình vậy! Hơn nữa loại chương trình này trong nước rất ít, thể loại trinh thám này hoàn toàn là khẩu vị của tui đó! Mới xem trailer thôi mà cả người nổi da gà rùi nè, kiểu gì cũng hot cho mà xem.

[He He He He He]: Cảm giác tổ tiết mục bày ra một bàn cờ lớn, trailer nhắc tới ai là sát nhân, nhưng chắc chắn không phải thật đâu! CP Chu Tự Hành với fan của cậu ấy đúng là bùng nổ! Nam diễn viên IQ cao X Nghệ thuật gia IQ cao, tương ái tương sát nha, yêu yêu.



Tưởng Nhân không hổ là chế tác kim bài, hiệu quả tạo ra còn khoa trương hơn so với những gì Hạ Tập Thanh đã nghĩ. Một vạn bình luận thì có 1 nửa là về CP anh và Chu Tự Hành.

Không biết Chu Tự Hành xem xong trailer thì sẽ có cảm nhân gì. Hạ Tập Thanh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khó chịu của cậu. Hứng thú ập tới, muốn trêu chọc cậu một chút, nhưng vừa mở Wechat ra thì Hạ Tập Thanh lại do dự. Anh phát hiện một vấn đề, mình vội vàng cứ như lần đầu tán trai vậy.

Nhìn khung chat không có tin nhắn trả lời, cuối cùng Hạ Tập Thanh thoát khỏi Wechat, tùy ý ném điện thoại lên sô pha.

Vừa ném xuống, điện thoại liền reo. Hạ Tập Thanh vốn còn rất vui vẻ, tưởng tên ngốc Chu Tự Hành kia thông suốt rồi, không nghĩ tới gọi đến là một người khác. Tươi cười trên mặt anh dần lạnh xuống, nhưng vẫn nhận cuộc gọi.

Nói chuyện điện thoại xong, anh đi quanh phòng khách vài vòng, châm điếu thuốc, sửa sang quần áo rồi ra khỏi cửa.

Lúc lấy xe nhận liền gửi tin nhắn vào nhóm Wechat 4 người.

[Hạ Tập Thanh]: Hôm nay tao bận rồi nhớ.

[Trần Phóng]: Sẽ không phải vì câu một tên ngốc mà mày bùng kèo với bọn tao chứ?

[Hạ Tri Hứa]: Hoan hô.jpg

[Hứa Kỳ Sâm]: Làm sao thế? Tao còn đang định bảo chờ tao với Tri Hứa mua đồ ăn xong, thì mang sang nấu cơm cho mày.

[Hạ Tập Thanh]: Đột nhiên có chút việc, ngày mai tao chuẩn bị rượu ngon chờ bọn mày nha~ Sâm Sâm, tao muốn ăn canh cá nấu ~

Giải thích xong, Hạ Tập Thanh khởi động xe. Đúng lúc đang là giờ cao điểm, đường đông nghịt. Tâm trạng Hạ Tập Thanh vốn không tốt lại càng phiền muộn, vất vả nhúc nhích từng tý một mới đến nơi, trời lại đột nhiên đổ mưa.

May là trên xe có ô, cũng không biết là của tình nhân nào để lại, cái này không chọn được. Hạ Tập Thanh tìm chỗ đỗ xe rồi cầm ô đi ra, nhìn xung quanh. 6 giờ chiều, ngoài cổng trường đều là học sinh mặc quần áo đồng phục với phụ huynh, lại thêm những chiếc ô đủ loại màu sắc, che khuất tầm nhìn.

Ở đâu rồi? Hạ Tập Thanh nâng nâng ô, nhìn đám học xinh cao trung xung quanh. Bỗng nhiên, sau lưng có cảm giác bị đụng phải, một cánh tay ôm lấy eo anh.

“Anh!”

Hạ Tập Thanh thở dài, kéo cánh tay đang ôm eo mình ra, vừa quay đầu liền thấy gương mặt tươi cười của Hạ Tu Trạch. Tóc ướt nhẹp rũ xuống bên thái dương, đôi mắt rất giống mắt anh đang cong cong thành vầng trăng non.

“Sao không gọi ba mày tới?” Đối mặt với gương mặt của thằng nhóc được gọi là “em trai” này, thái độ của Hạ Tập Thanh cũng không tính là tốt, đẩy ô vào trong lòng Hạ Tu Trạch, “Cầm.”

“Ông ấy sang Anh công tác.” Hạ Tu Trạch cầm lấy chiếc ô rồi che cho Hạ Tập Thanh, còn nửa bả vai mình thì lộ ra bên ngoài, mới là học sinh mà đã rất cao, chỉ kém Hạ Tu Trạch nửa cái đầu.

Thế sao không gọi mẹ mày đến? Hạ Tập Thanh vốn dĩ muốn hỏi như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ lạnh lung bảo, “Phụ huynh không tới thì giáo viên cũng đâu phạt mày? Sao cứ phải có người hả?”

Hạ Tu Trạch cắn môi, nhỏ giọng nói, “Các bạn đều có phụ huynh tới…em, nếu em không…cảm thấy không tốt lắm.”

“Có cái gì không tốt, anh không phải cũng thế sao!” Miệng Hạ Tập Thanh không chịu buông tha, nhưng chân thì vẫn hướng về phía trường học. Hạ Tu Trạch biết anh trai thế này là đáp ứng rồi, liền vui vẻ che ô cho anh, tận dụng cơ hội cầm ô mà dựa sát vào.

Hạ Tu Trạch từ nhỏ đã cực kỳ sung bái anh của mình, cảm thất anh là người đẹp nhất, lợi hại nhất trên thế giới, không ai không thích anh trai, còn cậu chính là người thích nhất.

Nhưng chung quy lại, trên người bọn họ cũng không chảy cùng một dòng máu.

Mẹ của Hạ Tu Trạch xen vào gia đình Hạ Tập Thanh. Một gia đình vốn khuyết tật, không đầy đủ, cuối cùng cũng chân chính sụp đổ, mà Hạ Tu Trạch chính là kết tinh của sự sụp đổ ấy.

Từ nhỏ, thái độ của Hạ Tập Thanh với Hạ Tu Trạch không bao giờ tốt đẹp, cậu vẫn luôn sợ hãi người anh lớn hơn mình mười tuổi này. Bởi vì anh vĩnh viên cao ngạo, luôn làm lơ sự tồn tại của hai mẹ con họ. Cho đến tận sinh nhật sáu tuổi, hôm đó, cậu ăn mặc như hoàng tử bé vậy, mời toàn bộ bạn học đến nhà dự tiệc. Cậu đứng bên cửa sổ, chỉ huy mọi người chơi trò chơi, trong lúc lơ đãng nhìn xuống dưới lầu, cậu thấy anh trai bị đánh đến khập khiễng đang ngồi trước bậc cửa nhà.

Cậu bò chiếc trên ghế chất đầy quà tặng, tìm rất lâu trong ngăn kéo tủ mới thấy một cái băng keo cá nhân. Hạ Tu Trạch chạy như bay xuống lầu, thật cẩn thận cầm băng đi đến cạnh anh, nửa ngày vẫn không dám nói câu nào.

Lúc cậu đứng đến hai chân muốn nhũn ra, anh trai cuối cùng cũng quay đầu lại. Ánh trăng sắc bén đâm lên sườn mặt anh, khóe miệng đầy máu vẫn cao ngạo nhếch lên, giống như bông hồng diễm lệ.

“Mày vui vẻ sao?”

Ăn sinh nhật là một việc vui vẻ.

Nhìn tao chật vật như vậy, cũng là một việc vui vẻ.

Hạ Tu Trạch không dám nói lời nào, chỉ tiến lên phía trước, đưa băng keo cá nhân qua, “Anh ơi, em dán lên cho anh nhé, dán lên sẽ không đau nữa.”

Đêm đó, lần đầu tiên Hạ Tập Thanh ôm lấy cậu, giống như ôm một người em trai thực sự.

Vùi mặt lên bờ vai nhỏ bé, khóc rất thảm thiết.