Anh Chỉ Muốn Ngược Em

Chương 26: Sỉ nhục




"Aaa" Thiến Hi hét lớn kinh hoàng khi phát hiện người cưỡng bức mình cư nhiên là... Lưu Hạo Nhiên.

Cảm giác uất ức, khổ sở, thống hận tột cùng. Vì sao?... Vì sao lại là hắn? Cái người mà cô không ngờ nhất?

Thiến Hi khóc lớn, khóc đầy đau đớn. Ông trời, ông thật quá đáng rốt cuộc muốn hạ nhục cô như thế nào nữa đây?

Nhìn thấy ánh mắt bài xích của cô dành cho hắn, khiến hắn đau tới nghẹt thở, ánh mắt này chẳng khác gì cái ánh mắt 4 năm trước cô ném chiếc nhẫn cưới của hắn đi. Hắn đau lòng uất hận, sự nín nhịn nhiều năm bỗng nhiên bùng phát.

"Sao? Ghê tởm? Tôi nói cho cô biết! Đừng giả vờ thanh cao nữa!" Hắn kéo cô ngồi lên đùi mình nhấp thêm vài cái. Cô như vậy là sao? Chê hắn? Kinh tởm hắn? Hắn có gì mà không bằng Hoắc Dạ Thiên kia chứ?

Nếu cô đã hận vậy cứ hận đi, hắn thà để cô hận hắn. Nhớ tới hắn suốt đời còn hơn cô bỏ mặc hắn, đối với hắn lạnh nhạt.

"Đồ khốn!" Thiến Hi lườm hắn, muốn nhào tới cắn hắn liền bị hắn bóp chặt cằm.

"Loại phụ nữ như cô tôi nhìn quen rồi, Thiến Hi trước đây tôi mắt mù mới đem lòng yêu cô." Hắn đẩy cô ngã xuống giường nhào tới như thú dữ tìm tất cả những thủ đoạn độc ác nhất để hạ nhục cô.

"Không cần! Buông ra! Tôi hận anh! Lưu Hạo Nhiên hức hức! Tôi hận anh" Vì sao hắn lại hạ nhục cô như vậy? Hắn là đang muốn trả thù cô sao?

Lưu Hạo Nhiên véo ngực cô kéo mạnh ra.

"Aaa"

"Hừ! Nếu biết thế trước kia cứ tùy tiện đè cô xuống là được, tôi cần gì ngu ngốc hạ mình mà yêu cô chứ? Đồ dâm tiện" Hắn tát bôm bốp vào ngực cô thật nhiều cái.

"Có phải cô đã lên giường với nhiều đàn ông rồi không? Đúng là tiện nhân, vừa được chạm liền ướt" Hắn đưa tay tới chỗ hai người đang giao hợp quệt lấy d*m thủy rồi lau toàn bộ lên mặt cô.

Vừa nghĩ tới hình ảnh cô phóng đãng với tên đàn ông khác liền khiến hắn giận.

"Không có! Không phải... Hức hức...aaaa" Cô chưa kịp nói hết liền chịu đau đớn thấu tim. Khuôn mặt cũng trở nên trắng bệch đáng sợ. Lưu Hạo Nhiên đột nhiên rút cự vật ra sau đó.... Sau đó đâm toàn bộ vào cúc huyệt cô luận động thật mạnh.

Nơi đầy như bị rách ra khiến cô đau tới run rẩy.

Mỗi lần trước khi bắn, hắn đều rút dương v*t khỏi cúc huyệt sau đó phun tinh dịch vào hoa huy*t của cô. Thiến Hi nằm im bất động như xác chết tuyệt đối không hé răng nửa lời cũng không khóc lóc.

Tới lần bắn cuối cùng, Lưu Hạo Nhiên liền nảy ra một suy nghĩ độc ác. Hắn cười thâm hiểm tiến lên trên bắn toàn bộ dịch nhờn vào mặt cô.

Hắn cười thỏa mãn mặc đồ vào, sau đó bỏ đi. Lúc hắn ra tới cửa liền nghe thấy tiếng khóc thảm thương kia vọng ra. Hắn đứng im bất động chân như không còn sức lực, hắn muốn quay lại dỗ cô, nhưng nghĩ tới chuyện quá khứ liền nhanh chóng dập tắt suy nghĩ rồi rời đi.

Sau hôm đó Thiến Hi trở về biệt thự của Hoắc Dạ Thiên liền như một cái xác không hồn, thậm chí khi ở một mình sẽ tự nhiên bật khóc.

Thật ra chiều hôm đó vốn dĩ Hoắc Dạ Thiên sai tài xế tới đón cô, nhưng trên đường tên tài xế vì gặp tai nạn nên tới trễ lận 3 tiếng. Nghe hắn kể lại lúc đó Thiến Hi vẫn đang trong nhà tắm coi bộ kì cọ rất lâu.

Chẳng lẽ cô tắm từ lúc hắn rời đi cho tới lúc chiều hay sao? Hoắc Dạ Thiên không biết. Nhưng kể từ hôm đó cô thay đổi khiến hắn lo lắng, chỉ cần những thức ăn có màu trắng đục cô liền khiến tái xanh mặt sau đó nôn mửa.

Cô thường chui trong góc tối ôm thân mình mà khóc, ngay cả trong đêm cũng gặp ác mộng không ngừng van xin ai đó.

Chẳng lẽ ngày đó cô thực sự xảy ra chuyện không hay? Hoắc Dạ Thiên nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt tỏ ra tia độc ác.