Anh Chỉ Muốn Em

Chương 89: Kết - Hoàn chính văn




Edit: Sani

Hạ Thụ lẳng lặng nhìn về phía cửa.

Cửa phòng họp rộng rãi, ánh đèn sáng chói, phía sau anh là bức tường màu trắng, anh mặc tây trang thẳng thớm, ánh mắt tự phụ, lẳng lặng đứng ở đó, giống như một nét bực cứng cáp trên giấy.

Tim Hạ Thụ đập nhanh, cô ngạc nhiên mở to mắt.

Ánh đèn flash liên tục nhấp nháy, Hoắc Cận Hành đi từng bước về phía cô.

Khi anh đi đến trước mặt cô, anh yên lặng nhìn vào mắt cô, sau đó nhanh chóng nắm chặt lấy tay cô dưới ánh mắt của tất cả phóng viên.

Cả phòng hội nghị đều ngây ngốc.

Hạ Thụ cũng sững sờ, cô muốn rút tay ra theo bản năng: “A…”

Hoắc Cận Hành bướng bỉnh nắm chặt hơn: “Đừng sợ.”

Sau đó Hoắc Cận Hành đối diện với máy ảnh, anh nắm tay cô đứng trước microphone, nói.

“Xin chào mọi người.”

Giọng anh trong trẻo và ấm áp, truyền qua micro lan đến từng góc trong phòng: “Tôi là Hoắc Cận Hành.”

“Đầu tiên, tôi xin lỗi mọi người trước. Trong khoảng thời gian này, tin đồn của tôi và vị hôn thê Hạ Thụ ảnh hưởng đến mọi người khá nhiều, mong mọi người thứ lỗi.”

“Tôi biết có rất nhiều lời đồn về chúng tôi trên mạng, thật thật giả giả lẫn lộn. Hôm nay, nhân cơ hội này tôi sẽ giải đáp lời đồn, có vấn đề gì mọi người có thể hỏi tôi.”

“Tôi và vị hôn thê không phải người của giới giải trí, không phải nhân vật công chúng, quả thật không nên chiếm dụng tài nguyên công. Vậy nên qua hôm nay, chúng tôi sẽ không phản hồi bất cứ điều gì. Trừ khi đó là những lời bôi nhọ, chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm, mong mọi người hiểu.”

“Bây giờ phóng viên có thể đặt câu hỏi.”

Tim Hạ Thụ gần như nhảy vọt lên cổ họng bởi vì câu “vị hôn thê” kia, cô ngạc nhiên nhìn anh.

Phóng viên trong phòng cũng trố mắt, yên lặng ba giây, bầu không khí bùng nổ.

Các câu hỏi được đặt ra dồn dập.

“Anh Hoắc Cận Hành, hôm nay anh đến đây là vì cô Hạ sao?”

“Anh Hoắc, vừa rồi anh gọi cô Hạ là vị hôn thê, xin hỏi ba mẹ Hoắc đã đồng ý với tình cảm của hai người chưa?”

“Hai người chuẩn bị đính hôn sao?”

“Xin hỏi tại sao trước kia lại có tin đồn giữa anh và cô Diane?”



“Phải.” Hoắc Cận Hành trả lời.

“Ông nội và ba mẹ tôi đã đồng ý tác thành cho chúng tôi. Bọn họ rất thích Hạ Thụ, cũng ủng hộ chúng tôi.”

“Chuyện đính hôn thì nói sau, việc quan trọng trước mắt là vị hôn thê của tôi chuẩn bị thi đại học. Cô ấy cố gắng thi vào một ngôi trường lý tưởng để bù đắp những năm qua.”

“Tôi, vị hôn thê của tôi và Diane có quen nhau. Chúng tôi quen nhau từ nhỏ ở Thanh Thành.”

“Nhưng giữa tôi và Diane không có gì, từ trước đến nay tôi chỉ yêu một người, chính là vị hôn thê của tôi.”



Sóng bình luận cũng bùng nổ!

[ Trời đất ơi! Tôi không kìm lòng được! A a a! A a a!]

[ Hoắc nhị thiếu đây là bảo vệ vợ sao, ha ha! Nói thế nào đi nữa, Hoắc nhị thiếu rất man!]

[ Từ trước đến nay chỉ yêu một người! A a a tôi điên rồi! Tôi không ngờ có một ngày tôi lại ship CP này! Tình yêu thần tiên gì vậy, a a!]

[ Hoắc Cận Hành là một người đàn ông tốt thế kỷ!]

[ Mọi người nhìn Hạ Thụ! Ha ha ha, Hoắc Cận Hành đến vì cô ấy, nhưng rõ ràng cô ấy không hề biết Hoắc Cận Hành sẽ tới, nhìn biểu cảm ngây ngốc của cô ấy kìa, ha ha ha, sao lại đáng yêu như vậy!]

[ Hai người họ có hội hậu viện không? Tôi muốn gia nhập! Ngọt! Quá!]



Có một phóng viên hỏi: “Anh Hoắc Cận Hành, trước đó trên mạng có tin rằng anh bị lạc lúc nhỏ, được nhà Hạ Thụ nuôi dưỡng, vì vậy mới quen biết cô Hạ. Nhưng lại có người tiết lộ anh và cô Hạ có nhóm máu hiếm. Xin hỏi trước đó nhà họ Hạ nhận nuôi anh có liên quan gì đến chuyện nhóm máu không?”

Hạ Thụ ngẩn ra.

Tất cả mọi người ở đây đều bất ngờ, kể cả Hạ Hùng Hải và Hạ Mẫn Quân ngồi sau.

Hoắc Cận Hành im lặng, anh nhìn Hạ Thụ.

Hoắc Cận Hành vô thức nắm chặt tay Hạ Thụ, anh quay về phía mọi người, giọng nói khẳng định rõ ràng, mọi người ở đây đều nghe thấy.

“Phải.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, châu đầu ghé tai với nhau.

Hoắc Cận Hành nói: “Tôi cảm thấy may mắn vì vị hôn thê của tôi được sinh gia trong một gia đình hạnh phúc, có người nhà yêu thương cô ấy. Bởi vì yêu cô ấy, vậy nên bọn họ luôn đề phòng cô ấy sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chính vì thế họ mới tìm đến tôi, mới có thể nhận nuôi tôi, để tôi có thể quen biết cô ấy.”

“Về chuyện bị lạc, tôi cũng từng oán hận tại sao ông trời lại bất công với tôi như vậy, tại sao lại phải là tôi. Nhưng bây giờ tôi cảm ơn vì người đó là tôi. Cảm ơn vì đã để tôi gặp cô ấy.”



Nội dung buổi họp báo lại lên hotsearch.

Nam Xuyên.

Cửa phòng họp vừa mở ra, Hoắc Cận Diễm vừa tháo cà vạt vừa đi ra.

AK đứng cửa, dường như có chuyện muốn nói, thấy anh ấy đi đến, anh ta vội vàng tiên lên: “Đại thiếu, có…”

Chưa dứt lời, lại có một bóng người đi ra, là ông cụ Hoắc đi phía sau.

AK ngây ngốc, cầm Ipad không biết có nên nói hay không.

Hoắc Cận Diễm liếc mắt: “Có chuyện gì? Nói.”

“Cái đó…” Anh ta chỉ có thể kiên trì, cố gắng xem nhẹ ánh mắt của ông cụ Hoắc, đưa Ipad đến trước mặt Hoắc Cận Diễm: “Cậu hai lại lên hotsearch.”

Hoắc Cận Diễm ngạc nhiên, cũng vô thức liếc nhìn ông nội Hoắc, anh ấy nở nụ cười.

Anh ấy cầm Ipad đưa đến trước mặt ông nội Hoắc: “Ông nội xem xem?”

Ông nội Hoắc nhìn hotsearch trước mặt.

# CP Hành Thụ #

# Hạ Thụ Hoắc Cận Hành #

# Nhóm máu Hoắc Cận Hành Hạ Thụ #

# Hoắc nhị thiếu đi lạc #

# Buổi họp báo của Quân Dục #



Biểu cảm ông cụ không dễ nhìn, ông hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.

Ý cười trêu chọc của Hoắc Cận Diễm cười rõ hơn.

AK khó hiểu: “Đại thiếu, có xóa hotsearch này không?”

“Xóa cái gì!” Hoắc Cận Diễm trả Ipad lại cho AK, anh ấy đi về phía trước, xua tay với AK: “Chuyện thường ngày mà thôi.”



Ngày 25 tháng 12, lễ Giáng Sinh, thành phố lung linh dưới ánh đèn, những bài ca sôi động.

Hoắc Cận Hành nhớ đây là một ngày quan trọng.

Mấy ngày nay, anh và Hạ Thụ bận rộn chuyện vụ án của Hạ thị và Đằng Lập, cho dù gần tới sinh nhật cô, họ vẫn chưa có thời gian lên kế hoạch hoàn hảo. Cũng may không khí lễ Giáng Sinh vốn nhộn nhịp, anh và Hạ Thụ hẹn hội bạn đến tổ chức chúc mừng ở chung cư của Hoắc Cận Hành.

Hôm nay là ngày nhà Hoắc Cận Hành ít vắng vẻ nhất, thay vào đó rất náo nhiệt.

Đèn nhấp nháy, cây thông và ruy băng sắc màu che kín cả phòng, để cho bầu không khí náo nhiệt thêm, Hạ Thụ còn chuẩn bị bài tú lơ khơ, bài ma sói,… bày đầy cả bàn.

Thẩm Hoài Xuyên, Quý Dương, Tần Xu, Abel, Tiểu Na đều đến, Cố Vũ Thuần vốn đang quay phim, nhưng cố ý xin phép bay về.

Đến cả Mã Tuấn cũng ở đây, Hoắc Cận Hành mời cậu ta đến trang trí phòng giúp.

Mười mấy người chen chúc trong căn nhà, chưa từng náo nhiệt như vậy.

“Sinh nhật vui vẻ!”

“Hôm nay vừa là sinh nhật Hạ Thụ, vừa là Giáng Sinh! Đến nộp quà lên, không nộp quà không được qua cửa!”

Quà của Quý Dương bị mọi người cười nhạo.

Tần Xu: “Lão Dương, rốt cuộc cậu tặng gì vậy! Sao lại nặng thế chứ! Đừng nói cậu cho mấy viên gạch vào cho nặng?”

“…F*ck! Lão Dương, cậu thâm quá đấy? Đề thi đại học mô phỏng? Thứ quái quỷ gì vậy! Tôi đánh chết cậu thay Cận Hành, cậu tin không!”

Mọi người cười vang.

Tần Dã không ở đây, một tuần trước, anh ta đã bay đến Mỹ du học.

Thời gian gấp gáp, anh ta không kịp về.

Cố Vũ Thuần thì thầm với Tần Xu, lúc cắt bánh, cô ấy cố ý gọi video cho Tần Dã.

“Hạ Thụ, sinh nhật vui vẻ.”

Người trong video đang ở bên ngoài, ở Mỹ có tuyết rơi, phía sau anh ta có ông già Nô -en và ánh đèn đầy sắc màu, còn có nhạc mừng Chúa ra đời.

“Không kịp chuẩn bị quà cho em, cũng chỉ có thể chúc em sinh nhật vui vẻ! Nghe nói ở Trung Quốc, tuyết không rơi đúng không? Tặng cảnh tuyết bên này cho em! Happy birthday!”

Anh ta nói xong thì bắt đầu xoay tròn điện thoại, tốc độ quá nhanh, không biết tại sao bỗng đụng vào một cành cây, điện thoại rơi xuống bị tuyết chôn vùi.

Mọi người đều cười như điên.

Cố Vũ Thuần: “Này, Tần Dã, anh như vậy là không được đâu! Sinh nhật Tiểu Mộc mà anh không về, tôi quay phim ở thành phố khác mà còn cố ý bay về, anh đúng là anh em plastic!”

“Tôi cũng hết cách! Hai hôm nay, tôi có chuyện cần này, nếu bỏ lỡ sẽ phải để sang năm! Một năm không kiếm sống, cô nuôi tôi sao?”

“Anh cút đi! Tôi không phải người nuôi heo! Heo thì nên ngoan ngoãn trong chuồng heo đi, đừng ra ngoài phá phách!”

Hai người họ vừa thấy mặt nhau đã không yên, mọi người đã quen từ lâu, không thể trách được.

Tần Xu ở bên cạnh cười: “Không sao, không về cũng không sao, chúng ta có cách để tất cả đều được đoàn viên.”

Cô ấy chuyển điện thoại đến một góc trên bàn trà, trên màn hình Ipad là hình Tần Dã được ghép vào meme động vật hoang dã. Phía trước màn hình còn có ba quả anh đào nhìn như ba nhánh hương.

Tần Dã kêu to: “F*ck! Chị, chị không phải chị ruột của em! Chị có thể chụp em đẹp hơn không? Còn có ba quả anh đào kia nữa, đó là cái quỷ gì, cũng không phải em chết rồi! F*ck!”

Một đám người cười vang.

Vài phút sau, vòng bạn bè của Tần Dã:

[ Làm người chứ không làm con nhà họ Tần, cưới ai chứ tuyệt đối không lấy Cố Vũ Thuần. (mỉm cười)]

Cố Vũ Thuần nổi giận đùng đùng, cô ấy chạy ra ban công gọi điện cãi nhau với anh ta.

Náo loạn một lúc lâu, khi tan cuộc đã gần khuya.

Mã Tuấn là người rời đi cuối cùng, trước khi đi, cậu ta lặng lẽ kéo Hạ Thụ: “Chị, tối nay chị không về nhà ngủ sao?”

Ánh mắt Hạ Thụ né tránh: “Ờ… Em nhìn xem, chỗ này của A Hành rất bừa, một mình anh ấy không thể dọn dẹp hết được, chị phải giúp anh ấy…”

Đến chính cô cũng không tin được lời của mình, nói xong thì hai gò má đỏ bừng, rũ mắt không dám nhìn cậu ta.

Vành tai Mã Tuấn cũng phiếm hồng “Vâng… Cậu có nhờ em chuyển lời cho chị.”

“Cái gì?”

Cậu ta khẽ ho, rất khó mở miệng: “Cậu nói, chị… Không về cũng không sao, chị và anh A Hành… Người trẻ tuổi, ông hiểu được, thế nhưng cũng phải biết tiết chế, đừng… Để quá mệt mỏi.”

Không biết cậu ta lấy đâu ra một cái hộp nhỏ: “Lần trước chị và anh A Hành trở về, có để lại cái này.”

Hạ Thụ: “…”



Khi Hạ Thụ trở lại, trong phòng vẫn chưa dọn dẹp xong, trên bàn trà vẫn bừa bộn, đèn bảy màu nhấp nháy.

Hoắc Cận Hành đang đứng trước cửa sổ, anh như đang nhìn cái gì đó xuyên qua tấm rèm cửa.

Ngọn đèn sặc sỡ màu sắc dường như dừng trên áo phông màu trắng của anh, vẻ mặt anh bình thản.

Hạ Thụ có chút tâm tư, cô nhẹ nhàng đi đến phía sau anh, lấy hai tay bịt mắt anh lại.

“Ting ting ting ~ Đoán xem tôi là ai nào.”

Hoắc Cận Hành cong môi, cố ý hùa theo cô, giọng nói trong trẻo êm tai.

“Heo con.”

“Không đúng.”

“Chó con.”

“Không đúng, đoán lại!”

“Rùa con.”

“….”

“Tiểu…”

“Này! Hoắc Cận Hành!” Hạ Thụ bất mãn bỏ tay xuống, cô tức giận đi đến trước mặt anh, chớp chớp mắt: “Rõ ràng anh biết em là ai, còn nói em là rùa con, quá đáng!”

Ý cười của anh càng sâu hơn, nhìn thấy bên môi cô có dính bơ bánh ngọt, anh cúi xuống dùng lưỡi li3m đi.

Sau đó đứng thẳng dậy, anh khẽ xoa đầu cô: “Thì ra là tiên nữ nhỏ.”

Trong lòng Hạ Thụ rất ấm áp, không nhịn được cười, hai tay ôm chặt lấy eo anh: “Anh đang nhìn gì vậy? Rảnh rỗi mà không dọn phòng!”

Hoắc Cận Hành rũ mắt nhìn cô, im lặng hai giây, sau đó anh kéo rèm cửa ra.

Phong cảnh ngoài cửa sổ sát đất đập vào mắt.

Hạ Thụ ngây ngốc.

Bên ngoài cửa sổ.

Tất cả đều trắng xóa.

Trời đầy tuyết, bay lả tả. Bầu trời đêm được bao phủ bởi một lớp sương mù màu cam nhạt, trăng sáng vằng vặc.

Tuyết rơi…

Cô ngạc nhiên nhìn bên ngoài, buông anh ra, đi đến gần cửa sổ hơn.

Hoắc Cận Hành mỉm cười, anh ôm lấy cô từ phía sau, cằm tựa trên vai cô.

“Hạ Thụ, tuyết rơi.” Giọng anh vang bên tai cô: “Đây là món quà sinh nhật ông trời tặng em.”

“…”

“Ông trời cũng chúc em sinh nhật vui vẻ.”

Kính cửa sổ phản chiếu hình ảnh bọn họ ôm nhau, tuyết ngoài cửa sổ bay lả tả, giờ phút này thế giới cực kỳ im lặng.

Ánh trăng, tuyết rơi… Có anh.

Hạ Thụ cong môi cười.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của anh còn đẹp hơn cả trăng và tuyết: “Vậy còn anh.”

Trong con ngươi của anh là hình bóng cô: “Hả?”

“Quà sinh nhật của em thì sao?”

Cô cố ý bĩu môi, ra vẻ bất mãn.

Hôm nay các bạn đều tặng quà sinh nhật cho cô.

Có những món quà ấm áp, thú vị, kỳ lạ… Đều có đủ.

Chỉ còn anh.

Cô tin rằng anh sẽ không quên, chắc chắn là có bất ngờ gì dành cho cô.

Hoắc Cận Hành cười dịu dàng, anh hôn nhẹ lên môi cô: “Thật ra anh có chuẩn bị quà sinh nhật cho em.”

Hạ Thụ duỗi tay ra với anh.

“Anh đi lấy cho em.” Hoắc Cận Hành buông cô ra, anh xoay người.

Đi được vài chục bước, anh dừng lại ở phòng khách dưới ánh đèn, bỗng quay người về phía cô.

Hạ Thụ thấy anh đi được nửa đường bỗng quay đầu lại, cô hơi nghi hoặc nhưng vẫn cười ngọt ngào.

“Hạ Thụ.”

Vài phút cuối ngày 25 tháng 12 năm 20XX.

Bên ngoài cửa sổ, tuyết tung băng, ánh trăng sáng tỏ. Ánh sáng trong phòng ấm áp, người đàn ông dõng dạc gọi cái tên này.

Hạ Thụ đáp lại: “Em đây.”

Anh nói: “Bây giờ người đứng trước mặt em chính là Hoắc Cận Hành.”

Ánh mắt cô híp lại như vầng trăng khuyết: “Em biết!”

Khuôn mặt tuấn của của Hoắc Cận Hành vô cùng dịu dàng, anh thâm tình nhìn vào mắt cô, đi từng bước về phía cô.

“Anh là Hoắc Cận Hành, từng dùng tên Tống Hành, sinh ra ở Nam Xuyên, lớn lên ở Thanh Thành. Bị lạc lúc năm tuổi, mười bảy tuổi được người nhà đón về. Trong nhà có ông nội, ba mẹ, còn có một người anh trai, bây giờ anh sống một mình ở Đế Đô. Trên người chỉ có một chiếc vòng cổ, một vết sẹo, trong lòng chỉ có một người. Người trước mặt chính là người trong lòng.”

Tim Hạ Thụ đập nhanh, cô ngạc nhiên nhìn anh, không nói lên lời.

Anh đã đi đến trước mặt cô.

Hoắc Cận Hành quỳ xuống, bàn tay thon dài của anh chậm rãi mở ra, nói ra câu quyết định.

“Cho anh một gia đình nhé?”

Trong nháy mắt, nước mắt Hạ Thụ rơi như mưa.

Trong lòng bàn tay anh là một chiếc nhẫn có thiết kế những dây mây quấn quanh mặt nhẫn, khéo léo tinh xảo. Thứ đan xen những dây mây không phải kim cương, mà là một viên ngọc thạch được mài dũa tinh xảo, trắng như tuyết.



Một phút cuối cùng của ngày 25 tháng 12 năm 20XX, Hoắc Cận Hành nhớ mãi câu trả lời của Hạ Thụ.

Cô nói: “Được.”

HOÀN CHÍNH VĂN