Anh Chỉ Muốn Em

Chương 57: Dỗi




Edit: Anna

Beta: Sani

Hạ Thụ chính thức thương lượng xong hợp đồng quảng cáo thì đã là gần xế chiều.

Tâm trạng cô lúc này rất tốt, bàn bạc hợp tác thành công. Quảng cáo lần này là một nhãn hiệu kem có lượng tiêu thụ rất lớn. Nếu trở thành người đại diện cho hãng này, Cố Vũ Thuần chắc chắn sẽ trở thành hình tượng quốc dân, khắc sắc trong lòng mọi người.

Lúc ra khỏi quán cà phê, trời vẫn còn chút nắng ấm, gió tháng sáu khẽ lướt nhẹ trên những cành hoa chuông.

Ngay cạnh quán cà phê là một con đường dài rợp bóng cây, hai bên đường tràn ngập cỏ cây hoa lá, Hạ Thụ đi dọc theo vỉa hè, vừa đi vừa lật xem kế hoạch quảng cáo.

Một chiếc xe ô tô màu đen dừng lại phía cuối con đường.

Có một người bước xuống từ ghế sau rồi men theo đoạn đường đi thẳng về phía cô.

Hạ Thụ ngẩng đầu lên theo cảm tính sau đó ánh mắt cô dường như bất động, bước chân cũng vô thức dừng lại.

Hoắc Cận Hành mặc một chiếc áo hoodie trắng và quần jean xanh. Có lẽ anh đã về nhà để thay quần áo mới, nhìn không còn vẻ ốm yếu như sáng nay nữa. 

Những bóng mát của tán cây sau lưng anh đã trở thành nền để làm bật lên chiếc áo màu trắng.

Hạ Thụ ngẩn người nhìn anh.

Anh đi thẳng đến rồi dừng lại trước mặt cô.

Trong con ngươi đen láy của anh hiện lên bóng hình nhỏ xinh của cô. Hoắc Cận Hành yên lặng ngắm nhìn cô trong giây lát rồi bất chợt dang tay ôm chặt cô vào lòng.

Anh khẽ tựa trán mình vào đầu cô rồi từ từ nhắm mắt lại, vòng tay ôm cô siết chặt hơn nữa.

“A Hành…” Bên tai cô là nhịp đập của tim anh, cô bối rối gọi tên anh: “Anh sao vậy?”

“Không có gì.”Hoắc Cận Hành trầm giọng trả lời: “Anh thấy nhớ em.”

Hạ Thụ, anh thực sự rất nhớ em.

Nhớ nụ cười đẹp như gió mùa xuân và đôi mắt ngây thơ trong trẻo của em.

Trong suốt bảy năm qua, không có một phút một giây nào anh không nhớ về em. Nỗi nhớ nhung giống như đã khắc sâu tận xương tủy. Trái tim này đập vì em, hít thở được cũng vì em và anh cũng yêu em.

Tim Hạ Thụ chậm rãi đập từng nhịp rồi không kìm được mà đưa tay ra khẽ đặt lên bụng anh, có chút lo lắng hỏi: “A Hành, anh đã thấy khỏe hơn chưa?”

“Ừm.” Lồ ng ngực anh bỗng run lên, một lúc lâu sau anh mới buông cô ra rồi dịu dàng cười với cô: “Đã tốt hơn nhiều rồi.”

Hạ Thụ khẽ mím môi.

Trên mặt hoàn toàn không còn biểu hiện của sự lo lắng, cô hờ hững ngước mắt nhìn anh.

Sau đó liền quay lưng bỏ đi.

“Em…” Hoắc Cận Hành ngạc nhiên, vội vàng đuổi theo rồi chạm nhẹ vào mép áo sau đó anh khẽ đặt tay lên vai cô.

Mắt anh ánh lên ý cười: “Giận rồi sao?”

Anh biết đây là cô đang tính sổ với anh.

“Em không có.” Hạ Thụ đanh mặt lại rồi đẩy tay anh ra.

Hoắc Cận Hành đành buông tay ra rồi tiến sát lại gần cô.

Giọng cô hờn dỗi: “Sao em phải giận dỗi, có liên quan gì tới em đâu?”

Hoắc Cận Hành nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến: “Không liên quan gì tới em hả?”

“Đúng vậy.” Vẻ mặt cô vô cùng kiên quyết, khẽ chớp chớp đôi lông mi dài rồi gật đầu một cách dứt khoát: “Cho dù em có gặp một chú cún bị ốm thì cũng sẽ cứu nó thôi, anh đừng có nghĩ nhiều.”

Anh không nhịn được mà bật cười. Trái tim dường như được bao phủ một lớp kẹo bông ngọt ngào và mềm mại.

“Ừ.” Anh hơi cúi xuống gần sát tai cô rồi nói bằng giọng mà chỉ có cô mới có thể nghe thấy: “ Gâu.”

Vẻ mặt đang hết sức nghiêm nghị của Hạ Thụ sau khi nghe anh giả tiếng cún con thì hoàn toàn tan biến, cô khẽ cong môi cười rồi ho khan mấy tiếng.

Cô đẩy anh đứng cách xa mình một chút.

Hoắc Cận Hành đút tay vào túi áo, nhẹ nhàng dỗ ngọt cô: “Anh sai rồi, xin em đừng giận nữa được không?”

Anh nắm chặt bàn tay lại rồi đưa đến trước mặt cô.

Hạ Thụ chắc chắn trong tay anh là kẹo dẻo gấu nên không có gì bất ngờ. Nhưng vẫn không kìm chế được mà đưa mắt nhìn về phía tay anh, mong chờ lúc anh sẽ mở nó ra.

Anh chậm rãi lật tay lại rồi từ từ mở ra trước mặt cô. Khi tay anh đã mở ra hoàn toàn thì ánh mắt cô như ngưng lại.

Không có cái gì sao?!

Hạ Thụ ngẩn người, trước đó vốn dĩ là giả vờ giận dỗi, nhưng lúc này là cô thật sự có hơi tức giận.

Cô bất ngờ đánh một cái thật mạnh vào tay anh. Bốp!

Hoắc Cận Hành giả vờ nhắm mắt chịu đựng cơn đau, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Em cũng đã đánh rồi, đừng giận nữa được không?”

“Không được!”

“Thử tìm trong túi áo bên trái của em đi.”

Cô không hiểu nhưng vẫn đưa tay sờ vào túi áo bên trái và tìm thấy một thứ gì đó mà trước đó nó hoàn toàn không có trong túi.

Cô rất ngạc nhiên.

Cô lập tức lấy nó ra và quả thực đúng là một túi kẹo dẻo gấu.

Đôi mắt trong veo như nước của cô đầy vẻ ngạc nhiên, còn có chút vui mừng: “Cái này, cái này…”

Anh đã bí mật đút vào túi áo cô, anh rất thích ngắm nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô: “Lần này thì đừng giận nữa được không?”

Cô cầm gói kẹo, trong lòng vừa thấy vui vẻ lại ấm áp, cũng không thể giận anh thêm nữa, cô đưa tay lên hắng giọng nói: “Được thôi, nhưng em có một yêu cầu.”

Hoắc Cận Hành mỉm cười: “Em nói đi!”

Cô khẽ chớp đôi lông mi dài tựa cánh bướm, hơi cắn cắn môi rồi nói: “A Hành!  Sau này anh đừng uống rượu nữa, một giọt cũng không được, bất kỳ lý do nào cũng không được.”

Vì em cũng không được.

“Anh không uống được rượu, phải biết yêu quý bản thân mình. Trên đời này không có thứ gì quý trọng hơn sức khỏe đâu, ngộ nhỡ anh bị ốm thì những người quan tâm đ ến anh sẽ rất đau lòng.”

Hoắc Cận Hành dịu dàng nhìn cô.

“Em thì sao?” Anh hỏi: “Em có đau lòng không?”

Anh không cần sự lo lắng của người khác. Thứ duy nhất anh quan tâm là cô có đau lòng vì anh không?

Hạ Thụ vẫn im lặng đứng đó, có vài sợi tóc của cô lướt nhẹ qua áo anh.

“Em có.” Đôi mắt trong veo phản chiếu khuôn mặt của anh, cô nhẹ nhàng nói: “Em sẽ rất đau lòng.”

Còn đau lòng hơn những gì mà anh tưởng tượng.

*

Ngày 12 tháng 8 là dịp kỷ niệm thành lập công ty giải trí Hoa Nhất.

Mỗi năm vào ngày 12 tháng 8, Hoa Nhất sẽ tổ chức hoạt động kỷ niệm, năm nay cũng không ngoại lệ. Trước một tháng, bộ phận hành chính đã bắt tay chuẩn bị cho kế hoạch tổ chức lần này.

Tạ Phong là tổng giám đốc Hoa Nhất, dự định sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn, hứa sẽ để nhân viên có buổi lễ vui vẻ và cũng để xả stress.

Thật ra ngoại trừ mấy năm đầu thành lập thì Hoa Nhất có tổ chức hoạt động kỷ niệm rất hoành tráng, nhưng mấy năm gần đây không có tổ chức lớn.

Thứ nhất là các công ty điện ảnh và truyền thông cả năm rất bận rộn, thực sự là rất khó để tâm vào việc tổ chức. Thứ hai là mấy năm gần đây địa vị của Hoa Nhất trong giới đã bị giảm sút nên không muốn tổ chức ồn ào. Chỉ cho nhân viên đi chơi đâu đó quanh Đế Đô khoảng hai ngày rồi dùng bữa cùng nhau và phát tiền thưởng.

Năm nay có sự đầu tư của tập đoàn Quân Dục cộng thêm kỉ niệm ngày thành lập, tổng giám đốc Hoa Nhất muốn dốc toàn lực tổ chức, để công ty sẽ có một khởi đầu cũng như một diện mạo hoàn toàn mới.

Cuối tháng bảy, kế hoạch kỷ niệm năm nay đã được quyết định là sẽ kéo dài khoảng năm ngày.

Vì đang là mùa du lịch cao điểm, nên sẽ du lịch trong nước qua ba thành phố: Lâm Thành, Nam Thành và Ninh Thành.

Ngày đầu tiên là khám phá rừng rậm ngoại thành Đế Đô, trải nghiệm PUBG ngoài đời thật hai ngày một đêm. 

Tối ngày thứ hai đi xuôi theo hướng nam đến khách sạn năm sao hướng biển thuộc tập đoàn Quân Dục rất nổi tiếng tại Lâm Thành, bao trọn gói ăn uống và spa.

Ngày thứ ba, tiếp tục đi theo hướng nam đến Nam Thành nơi được mệnh danh là thành phố cổ tích.

Ngày thứ tư là tận hưởng vẻ đẹp của cánh đồng hoa tại thành phố Ninh Thị. Trong đó còn rất nhiều hoạt động như bốc thăm trúng thưởng, gồm tiền mặt và các gói du lịch. Kết thúc bữa tiệc ngày cuối, chúng ta sẽ quay trở về. Sau khi nhận được thông báo, toàn bộ nhân viên Hoa Nhất gần như phát điên vì vui mừng.

Mặc dù mới chỉ là đầu tháng, nhưng không ít nhân viên của Hoa Nhất đã bắt đầu tính đầu ngón tay để bao giờ đến ngày 12 tháng 8.

Sau khi Hạ Thụ nhận được thông báo thì đã nghĩ suy nghĩ rất kỹ, vài ngày trước hoạt động kỷ niệm cô đã đến văn phòng của Abel.

“Anh Abel, hoạt động lần này em có thể không tham gia được không? Em thấy trên thông báo viết là dựa trên tinh thần tự nguyện.”

Tại Hoa Nhất, nhân viên hoàn toàn có quyền từ chối tham gia hoạt động kỷ niệm, ngoài ra nếu nhân viên muốn đi cùng gia đình, chỉ cần chi trả phí đi lại và thông báo trước cho bộ phận hành chính.

Abel nói: “Tại sao lại không tham gia? Hạ Thụ, đây là năm đầu tiên em vào làm việc tại công ty, đúng lúc có tổ chức sự kiện lớn, đây là cơ hội hiếm có. Ra ngoài vui chơi cũng tốt mà!”

Anh ấy biết cô không muốn lãng phí thời gian vì phải đi tìm tài nguyên nên đành nhắc nhở cô: “ Em đấy, không nhất thiết phải làm việc liều mạng như vậy, nếu em không tham gia hoạt động kỷ niệm vào năm đầu tiên, mọi người sẽ cho rằng em khó hòa đồng. Hơn nữa Cố Vũ Thuần đang nghỉ phép, nên em có bận gì đâu nào!”

Dịp kỷ niệm năm nay, Tạ Phong cho tất cả các nghệ sĩ trực thuộc công ty được nghỉ phép. Ngoại trừ một số người vướng lịch diễn hoặc đoàn phim đang thực sự bận rộn, thì hầu hết các nghệ sĩ đã ký hợp đồng với công ty đều tham gia, có thể nói rất đông đủ.

Hạ Thụ thấy anh ấy đã khuyên mình như vậy, cô thực sự không còn lý do gì để từ chối nên quyết định sẽ tham gia.

Ngày khởi hành, Hạ Thụ mang theo không ít đồ.

Pin sạc dự phòng, quần áo, đồ dùng vệ sinh cá nhân, khăn tắm… 

Vì nghe nói ngày đầu tiên là khám phá rừng rậm, cô đã mang rất nhiều đồ ăn vặt nhét đầy vào vali và balo.

Lần này có rất nhiều nhân viên của Hoa Nhất tham gia nên chia thành mười mấy chiếc xe buýt lớn.

Xe được phân theo từng bộ phận, vì vậy Hạ Thụ không thể ngồi cùng một chỗ với Cố Vũ Thuần.

“Chị Hạ Sấu!” Vừa lên xe Hạ Thụ đã nhìn thấy Tiểu Na đang vẫy tay với cô.

Hạ Thụ bèn ngồi xuống cạnh chỗ cô ấy: “Chào Tiểu Na.”

Tiểu Na đang rất phấn khích: “Chị Hạ Sấu, rất lâu rồi mới có cơ hội được gặp chị, có phải gần đây chị rất bận rộn không ạ?”

Đôi mắt hạnh sáng lấp lánh của Hạ Thụ đong đầy ý cười: “Đúng vậy.”

Từ thành phố ra ngoại thành phải mất hơn bốn giờ đồng hồ, lúc bắt đầu xuất phát thì rất ồn ào nhưng dần dần mọi người đều chìm vào giấc ngủ. Hạ Thụ cũng thấy hơi buồn ngủ, định nhắm mắt nghỉ ngơi thì Tiểu Na sáp tới khẽ hỏi: “Chị Hạ Sấu, em có một chuyện muốn hỏi chị được không?”

“Chuyện gì vậy?”

“Chị có quen biết với tổng giám đốc Hoắc đúng không? Hơn nữa mối quan hệ còn rất thân thiết.”

Nghe thấy cô ấy nhắc đến Hoắc Cận Hành, Hạ Thụ lập tức tỉnh táo.

Sau đó hình như cô đã nhớ lại điều gì đó, lần trước lúc A Hành ôm cô ép phải đi bệnh viện… Hình như là ở trước mặt Tiểu Na.

Hai bên má cô bỗng đỏ lên.

Tiểu Na nhìn thấy cô đỏ mặt cũng to gan đoán được chuyện gì, tâm hồn bà tám hóng hớt đang cháy rừng rực: “Không lẽ hai người đang yêu nhau sao?”

“Suỵt!” Hạ Thụ vội vàng che miệng cô ấy lại, sợ hãi nhìn xung quanh. Thấy mọi người đã ngủ say, cô thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: “Tiều Na, đừng có ầm ĩ như vậy, chị sẽ giải thích từ từ cho em được không?”

Tiểu Na vội vàng gật đầu.

Cô nhẹ nhàng bỏ tay xuống, Hạ Thụ có chút do dự nói: “Thật ra bọn chị có quen biết nhau, quen biết từ rất lâu rồi…”

Cô tin chắc chuyện này có thể đã bị Tiểu Na nhìn ra rồi, thay vì giấu giếm tốt hơn là nói rõ sự thật. Sau đó cô giải thích ngắn gọn mối quan hệ giữa cô và Hoắc Cận Hành.

Hai mắt Tiểu Na mở lớn, vô cùng kinh ngạc: “Em bảo này chị Hạ Sấu! Chị và tổng giám đốc Hoắc thực sự lớn lên cùng nhau sao, hơn nữa bọn chị quen nhau từ năm tuổi sao? OMG!”

Hạ Thụ cảm thấy hơi lo lắng: “Tiểu Na, em chưa kể chuyện lần trước với ai đúng không?”

“Em không có mà! Em thề đó!” Tiểu Na giơ tay xin thề: “Em không hề nói với bất kỳ ai!”

Làm sao mà dám nói chứ?

Lần trước sau khi tận mắt chứng kiến chuyện đó, quả thật cô ấy có hơi nghi ngờ nên rất muốn tìm người để buôn chuyện. Nhưng cô ấy biết chuyện này liên quan đến danh tiếng của chị Hạ Sấu, hơn nữa tổng giám đốc Hoắc còn là vị cổ đông lớn. Vì vậy cô ấy vẫn luôn cố kìm nén lại. 

Nhóm bà tám trong Hoa Nhất không thể thiếu cô ấy, lần trước trong nhóm có người nói tổng giám đốc Hoắc ra mặt là vì Tiểu Tần gia, cô ấy suýt nữa tức đến hộc máu, chỉ muốn nói mọi người đúng thật là gà mờ.

Cô ấy vẫn luôn mong chờ được gặp lại chị Hạ Sấu để hỏi chuyện đó, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt.

Cô ấy phấn khích hỏi: “Chị Hạ Sấu, có phải tổng giám đốc Hoắc… Rất thích chị phải không?”

Tiểu Na còn nhớ rất rõ ánh mắt lo lắng của tổng giám đốc Hoắc khi nhìn chị Hạ Sấu bị thương mà nhất quyết không đi bệnh viện.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, cô ấy sẽ không bao giờ tin được trên đời này, thực sự lại có một người con trai nhìn một cô gái với ánh mắt như vậy, có đánh chết cô ấy cũng không tin đó là kiểu đối xử với bạn bè bình thường.

Hạ Thụ mỉm cười không đáp lại lời cô ấy: “Tiểu Na, em có thể giúp chị giữ bí mật chuyện này được không? Thân phận A Hành có hơi đặc biệt, nên không tiện nói ra. Chị xin em đó, được không hả?”

A Hành! Chị ấy gọi là A Hành!

“Nhất định rồi! Em chắc chắn sẽ giữ bí mật mà!” Đầu Tiểu Na gật mạnh như gà mổ thóc: “Chị Hạ Sấu cứ yên tâm, em sẽ chôn chặt chuyện này trong lòng.”

Qua một lúc thì Hạ Thụ ngủ thiếp đi, còn Tiểu Na thì tỉnh táo hơn bao giờ hết, yên lặng ngồi bên cạnh nhìn cô.

Cô gái tựa đầu vào cửa kính, làn da trắng trẻo, đôi lông mi dài như cánh bướm khẽ rũ xuống, những tia nắng lốm đốm của mùa hè thỉnh thoảng lướt qua người cô.

Chị ấy thực sự giống như một tiểu tiên nữ hạ phàm.

Chị Hạ Thụ… Thật sự rất xinh đẹp.

Người đẹp, tốt tính, giọng nói hay, hiền lành rất hay giúp đỡ người khác.

Chẳng trách người đàn ông như tổng giám đốc Hoắc lại thích chị ấy.

Đột nhiên nhớ ra… Hình như Tiểu Tần gia cũng đang theo đuổi chi Hạ Thụ mà!

Trời ơi! Như vậy không phải là huynh đệ tương tàn sao!

Cô ấy đọc rất nhiều tiểu thuyết tình cảm, trí tưởng tượng vô cùng phong phú. Lúc này trong đầu không ngừng suy nghĩ, nếu mình là chị Hạ Sấu thì mình nên chọn ai đây? 

Hừm… Nếu là tổng giám đốc Hoắc thì có giá trị nhan sắc cao, giàu có, gia thế và học vấn cũng rất tốt! Nhưng mà quá nghiêm khắc, không hay cười, luôn lạnh lùng có phải là rất chán không nhi?

Tiểu Tần gia thích ồn ào náo nhiệt, giá trị nhan sắc cũng rất đỉnh, gia thế cũng tốt, chỉ có học vấn là… Kém hơn một chút.

Nhưng mà nếu có fan thì chuyện yêu đương không nên công khai nhỉ?

Haiz! Khó chọn quá đi!

Rốt cuộc chị ấy sẽ chọn ai đây?

Tiểu Na cảm thấy vô cùng phiền não.