Anh Chỉ Muốn Em

Chương 5




Edit: Moko

Trong phòng khách có bốn vị khách lạ hoắc.

Khi Hạ Hùng Hải dẫn Hạ Thụ và Tống Hành vào phòng khách, Hạ lão tiên sinh đang cười vui vẻ cùng một lão tiên sinh cỡ tuổi ông trong số các vị khách.

Dường như hôm nay ông cụ Hạ rất vui, tinh thần khỏe mạnh, vẻ mặt hồng hào. Rất ít khi ông cụ có dáng vẻ phấn chấn đến vậy, hiển nhiên là đã gặp được người hoặc việc làm cho ông cụ cực kỳ vui mừng.

Nghe thấy tiếng có người đi vào, mấy người đang cười nghiêng ngả trong phòng khách đồng thời nhìn sang. Hạ lão tiên sinh hiền hòa lên tiếng: “Tiểu Mộc đã về rồi.”

“Ông nội.” Hạ Thụ cong môi cười. Chợt nhìn thấy mấy vị khách, lễ phép gật đầu với từng người một.

Ông cụ Hạ lập tức giới thiệu: “Tới đây, Tiểu Mộc, đây là gia đình ông Thẩm, chiến hữu của ông, từ Đế Đô tới, chào hỏi đi.”

Ông cụ lại quay sang ông lão bên cạnh, cười nói: “Đây chính là cháu gái của tôi, Hạ Thụ, nhũ danh là Tiểu Mộc. Năm nay lớp mười một, hẳn là không lớn hơn tiểu Xuyên bao nhiêu.”

Vị Trầm lão tiên sinh kia gật đầu như bừng tỉnh, lúc lại nhìn sang Hạ Thụ, trong mắt không khỏi có ý cười hòa ái.

Hạ Thụ ngọt ngào chào: “Con chào ông Thẩm, chú Thẩm, dì.”

Khi nhìn sang thiếu niên xa lạ ngồi bên cạnh vợ chồng họ Thẩm, cô ngừng lại, không biết nên gọi cậu là gì, chỉ có thể cong khóe môi, gật đầu với cậu.

Thiếu niên kia cũng lễ phép mỉm cười gật đầu với cô.

Hạ Thụ đã từng nghe nói về ông Thẩm.

Thời trẻ Hạ lão tiên sinh từng ở trong quân đội, về sau ông lui về, chuyển sang buôn bán.

Ngày đó cũng có không ít chiến hữu xuất ngũ chuyển nghề giống ông, ví dụ như ông của Cố Vũ Thuần và ông của Tưởng Nguyệt Viện. Trong đó, người phất lên nhất chính là vị Thẩm lão tiên sinh này.

Có người nói năm đó ông cụ đến Đế Đô lang bạt, bây giờ việc làm ăn của gia tộc đã vô cùng lớn, gần như có thể bắt kịp nhà họ Hoắc ở Nam Xuyên. Khi Hạ lão tiên sinh xem tin tức kinh tế tài chính thường sẽ nhắc tới nhà người chiến hữu cũ trong tin tức vừa nghe được.

Thẩm lão tiên sinh cười nói: “Phải nói là khí hậu của Thanh Thành dưỡng người rất tốt, ông xem cháu gái của ông, trắng trẻo nõn nà thật xinh đẹp. Tôi thấy đợi thêm mấy năm, tôi không ở Đế Đô nữa, quay về đây cùng dưỡng lão với các ông!”

“Chú Thẩm, chú cứ trêu bọn cháu!”

Hạ Mẫn Quân đang rửa hoa quả trong bếp, bưng đĩa hoa quả đi tới, cười đến sáng bừng gương mặt: “Thanh Thành dù tốt cũng sao tốt bằng Đế Đô, chú chỉ nói vậy thôi! 30 năm trước cháu cũng nghe thấy chú bảo vậy, đến bây cũng chưa thấy chú quay lại đâu!”

Người lớn trong phòng đồng thời cười vang. Tiếng cười lẫn với tiếng động nhỏ truyền tới từ TV, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt!

Mã Tuấn đi theo phía sau Hạ Mẫn Quân vào phòng khách, nhìn qua cũng rất vui vẻ, ngồi xuống bên cạnh thiếu niên nhà họ Thẩm, đưa một quả lê ướp lạnh cho anh: “Anh Hoài Xuyên, anh ăn thử đi, ngọt lắm!”

“Cảm ơn!” Thiếu niên mỉm cười nhận lấy.

Ánh mắt của Mã Tuấn lại liếc sang thiếu niên yên lặng đứng chếch phía sau Hạ Thụ, đáy mắt có một tia miệt thị thoáng qua.

Lúc này Hạ Mẫn Quân chợt nhớ ra cái gì, kéo Hạ Thụ sang, cười nói với mọi người: “A, đúng rồi, có phải Tiểu Mộc vẫn chưa làm quen với Hoài Xuyên không? Vừa nãy nghe mọi người nói muốn cho Hoài Xuyên chuyển đến Nhất Trung đúng không, Tiểu Mộc nhà bọn cháu cũng học ở Nhất Trung, có thể cho hai đứa nhỏ trò chuyện nhiều một chút.”

Lúc bà ấy kéo Hạ Thụ không để ý tới Tống Hành đang đứng giữa hai người.

Bị chen lấn, Tống Hành yên lặng lùi vào góc.

Hai vợ chồng nhà họ Thẩm cũng cười đứng lên: “Nói đúng lắm, Tiểu Mộc, tới đây.”

Mẹ Thẩm mỉm cười gọi Hạ Thụ tới, để cô ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hoài Xuyên, giới thiệu: “Tiểu Mộc à, đây là con trai của dì, Hoài Xuyên, cùng tuổi với cháu, lần này cần chuyển trường, định sẽ tới Nhất Trung, hai đứa nói chuyện đi!”

Mấy người lớn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Hạ Mẫn Quân cười: “Tiểu Mộc, cháu cứ nói chuyện với tiểu Xuyên, tùy ý tâm sự.”

Hạ Thụ ngơ ngác, không tiện từ chối, gật gật đầu.

Trước mặt là khung cảnh vui cười thân thiết, rất lâu sau Tống Hành mới thu hồi ánh mắt từ trên người cô gái, môi mỏng khẽ mím lại.

Anh không giúp được gì ở đây, nhân lúc không ai chú ý, anh lặng lẽ đi lên tầng. Trường hợp như vậy không cần đến anh. Nếu như anh cần phải làm gì đó thì chính là vờ như không hề tồn tại.



Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, tuy nói là tùy ý tâm sự nhưng cũng không khỏi xấu hổ.

Sau mười mấy phút, người trò chuyện với Hạ Thụ đã đổi từ Thẩm Hoài Xuyên thành vợ chồng họ Thẩm và Thẩm lão tiên sinh.

Thẩm lão tiên sinh cười đôn hậu: “Tiểu Mộc năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“15 tuổi ạ.” Hạ Thụ dịu dàng nói: “Nhưng cũng sắp đến sinh nhật 16 tuổi của cháu rồi.”

“Ồ… Bao giờ sinh nhật vậy? Ông cần phải mau chóng chuẩn bị quà cho Tiểu Mộc mới được.”

“Ngày 25 tháng 12 ạ. Ông không cần tặng quà cho cháu đâu, cháu biết tấm lòng của ông là được rồi.”

Thật ra cô có vài phần không yên lòng, ánh mắt vẫn luôn hữu ý vô tình liếc sang cầu thang đằng kia.

Không thấy A Hành nữa rồi…

Thẩm lão tiên sinh nói: “Là lễ Giáng Sinh sao?”

“Vâng ạ.”

Hoài Xuyên năm nay cũng 16 tuổi, nhưng sinh nhật vào tháng 6, xem ra vẫn là Hoài Xuyên lớn hơn một chút.”

Bỗng nhiên bị so sánh với Thẩm Hoài Xuyên, nụ cười của Hạ Thụ có chút cứng lại, nhìn thoáng qua thiếu niên bên cạnh.

Dường như Thẩm Hoài Xuyên cũng thấy xấu hổ, cúi thấp đầu, im lặng không nói gì.

Hạ Thụ không biết nên trả lời gì, duy trì nụ cười, không trả lời, đầu ngón tay miết nhẹ vạt áo đè nén lo lắng.

Thừa dịp Thẩm lão tiên sinh quay sang nói chuyện với ông cụ Hạ, Hạ Thụ nhỏ giọng hỏi Hạ Mẫn Quân: “Cô ơi, cháu có thể về phòng không?”

“Để làm gì vậy?” Hạ Mẫn Quân khẽ nhíu mày: “Khách khứa vẫn còn ở đây, cháu đi như thế không được lễ phép lắm. Hơn nữa cháu xem người lớn đều đang nói chuyện, Hoài Xuyên lẻ loi một mình, cháu ra tiếp Hoài Xuyên đi.”

“Cháu…” Hạ Thụ không tình nguyện.

Cô còn chưa chép xong vở Địa lý cho A Hành đâu.

Cô cắn môi nói dối: “Cháu vẫn chưa làm xong bài tập.”

“Bài tập không cần vội, cùng lắm thì tối nay ngủ muộn một chút, làm một tí là xong. Đã nhiều năm vậy rồi nhà ông Thẩm mới lại tới đây, cháu phải có chút đạo đãi khách, hiểu chuyện một chút.”

Nhận ra vẻ khác thường của con gái, Hạ Hùng Hải bình tĩnh giải vây: “Tiểu Mộc.”

Hạ Thụ nhìn sang ông ấy.

“Con đi rửa thêm hoa quả đi.”

Ông kín đáo nháy mắt với cô, Hạ Thụ hiểu ra, ánh mắt lập tức sáng ngời, ôm rổ hoa quả trống không rời đi cực nhanh.

“Anh!” Hạ Mẫn Quân nhíu mày.

Hạ Hùng Hải cười cười, lắc đầu với bà ta, im lặng trấn an bà ta.

Dưới tầng toàn tiếng cười nói vui vẻ, trên tầng lại yên lặng không một tiếng động.

Trong phòng ngủ ở hướng Đông trên tầng hai, Tống Hành vừa về phòng liền ngồi trước bàn học làm bài thi.

Ánh đèn bàn học bị chắn bởi ngăn tủ thấp nhất, tia sáng chiếu sang từ góc trên bên trái của anh.

Ánh sáng vàng chiếu xuống giường, vẽ ra bóng người của anh. Mắt thiếu niên trắng lạnh, đồng tử bình tĩnh nhìn xuống, từng cọng lông mi dài rõ nét đứng ngay ngắn.

Anh viết rất nghiêm túc, cả người tựa như hoàn toàn trong đề thi, công thức viết ra trên giấy chặt chẽ chỉnh tề. Chỉ là ngòi bút lại cứ thỉnh thoảng dừng lại.

Bên tai luôn như có tiếng cười loáng thoáng truyền đến, từng đợt từng đợt một, tựa như có ai kể chuyện gì thú vị.

Trong biệt thự cách âm vô cùng tốt, theo lẽ thường thì anh không thể nghe thấy tiếng ở tầng dưới. Nhưng không biết hôm nay thế nào, thính giác như tốt hơn vạn lần, ngay cả những động tĩnh nhỏ nhất cũng có thể nghe được vô cùng rõ ràng.

Dừng một chút, anh tiếp tục hạ bút.

Trong tiếng cười này, chắc hẳn cũng có tiếng của cô.

Cô… có phải cũng sẽ cười với người khác như thế không?

Mỗi khi khóe môi hơi hơi cong lên, hai bên má hồng sẽ xuất hiện hai lúm đồng tiền nhàn nhạt. Đôi mắt cô như ánh trăng trong suốt, lúc cười rộ lên luôn giống như ánh sáng chiếu xuống, đặc biệt trong trẻo, khiến người ta nhìn thấy mềm lòng theo.

Không biết lúc nam sinh kia thấy cô cười rộ lên sẽ có cảm giác thế nào.

Có lẽ Hạ Thụ không biết ý tứ của những người lớn kia nhưng anh lại thấy rất rõ.

Từ nhỏ anh ăn nhờ ở đậu, am hiểu nhất là đoán ý qua nét mặt và lời nói. Phỏng đoán lòng người sớm đã trở thành bản năng sinh tồn, sao có thể nhìn không ra ý tác hợp rõ rệt trong ánh mắt của Hạ cô cô ban nãy.

Mạch suy nghĩ có phần bị rối loạn, Tống Hành dừng bút một chút, nhìn lại một lần nữa mới phát hiện từ đầu đã làm sai rồi.

Đẩy giấy nháp sang một bên, Tống Hành lẳng lặng nhắm mắt, cố gắng làm cho suy nghĩ bình ổn lại.

Cửa phòng bị gõ nhẹ.

Tống Hành mở mắt, đứng dậy ra mở cửa.

Cửa phòng vừa mở, một bóng người lập tức tiến vào, trong lòng ngực ôm một rổ đựng hoa quả trống không, dùng lưng đóng cửa lại.

“Cho tớ trốn nhờ một lúc…”

Tống Hành rất bất ngờ nhưng trong chấn động, kinh ngạc còn mang theo vài phần kỳ quái: “Cậu đang…”

Đứng ở trước mặt thiếu niên, Hạ Thụ phải ngước đầu lên. Đôi mắt hạnh sáng ngời của cô trong veo: “Tớ lén lút trốn ra được.”

Cô đi tới để cái rổ xuống bàn, cười: “Tớ sợ cô sẽ tìm tớ, cho tớ trốn nhờ một lúc.”

Ánh mắt Tống Hành rơi xuống rổ đựng hoa quả, đoán được đại khái bảy tám phần.

Trong lòng anh sinh ra một loại cảm giác không thể diễn tả, có chút ấm áp, còn có chút tê dại. Anh im lặng một lúc rồi nói: “Quay lại đi.”

Giọng Tống Hành vừa trầm lại nhu hòa: “Khách vẫn đang ở đây, không thể trốn đi thế này. Cậu đợi thêm lúc nữa rồi bưng ít hoa quả quay lại đi, đừng để cho khách chờ.”

Hạ Thụ sửng sốt, cúi đầu lui về phía sau một bước: “Tớ không muốn.”

“Nghe lời.”

“Cậu nhất quyết muốn đuổi tớ à?” Dường như cô có chút không thể tin được, lại ngẩng đầu lên nhìn anh, mắt ngấn nước ươn ướt, có vài phần thất vọng lại có chút khẩn cầu.

Tống Hành hít thở không thông, trái tim như bị hai bàn tay hung hăng bóp chặt một cái.

Hạ Thụ buồn bực nói: “A Hành, tớ không muốn xuống tầng, không muốn ngồi tiếp khánh, càng không muốn trò chuyện với Thẩm Hoài Xuyên kia, tớ thấy rất phiền…”

Nghe cô nói như vậy, trong lòng anh lại vô hình chảy ra một dòng nước ấm vui vẻ. Rõ ràng lý trí bảo anh phải khuyên cô xuống tầng nhưng có ngọn lửa rơi xuống khối băng ở đáy lòng anh, đốt ra lấm tấm chỗ hổng.

Giọng Tống Hành khàn khàn: “Không đuổi.”

Hạ Thụ đột nhiên vô cùng vui vẻ.

“Ban nãy cậu đang làm gì vậy?” Cô ngồi xuống ghế của anh, cầm tờ giấy nháp kia lên. Rất nhanh xì một tiếng bật cười, sự khó chịu vừa rồi tan thành mây khói: “A Hành, cậu mà lại làm sai câu này à, câu này đến tớ cũng biết.”

Tống Hành có chút ngượng ngùng, lại không ngăn cản cô: “Ừ.”

“Cậu viết sai số từ đầu rồi, cậu xem này.” Cô nhìn ra vấn đề, kéo anh ngồi xuống bên cạnh. Cơ thể Tống Hành hơi cứng lại.

Tựa như muốn giải thích cho anh, Hạ Thụ cầm bút lên vừa viết vừa nói: “Nếu giả sử f(x) bằng bình phương của x cộng…”

Giọng cô gái nhẹ nhàng như gió mùa xuân cuốn theo hương hoa, trong trẻo êm ái, còn có vị ngọt nhè nhẹ, có thể thấm vào đáy lòng.

Tống Hành không quấy rầy cô, hơi ngước mắt nhìn sườn mặt của cô. Khuôn mặt của cô gái chìm trong ánh đèn sáng rực, lông tơ trên da bị nhuộm thành màu vàng.

Đầu ngón tay anh lặng lẽ cuộn chặt.

Lúc này bên ngoài phòng có người nói: “…Đứa nhỏ này, chạy đi đâu không biết. Trong phòng cũng không có, không phải đi rửa hoa quả…”

Đó là giọng của Hạ Mẫn Quân.

Hạ Thụ rùng mình, nín thở, không dám cử động.

Sau đó bên ngoài lại vang lên tiếng của Hạ Hùng Hải: “Chắc là ở chỗ A Hành, em sang đấy xem xem.”

Hạ Thụ chợt hít sâu một hơi, lập tức luống cuống, giậm chân đứng dậy nhìn trái nhìn phải, vội vàng tìm chỗ để trốn.

“Hỏng rồi hỏng rồi hỏng rồi hỏng rồi…”

Phòng của A Hành không lớn, không có ban công, không có chỗ khuất, giường là giường gỗ sát đất, hoàn toàn không thể giấu người.

Tống Hành nhìn cô.

Ngoài cửa có tiếng bước chân tiến lại gần, Hạ Thụ gấp đến độ đỏ bừng cả mặt.

Trong lúc vội vội vàng vàng, ánh mắt cô bỗng dưng dừng lại trên tủ quần áo trong phòng, sau đó nhanh chóng mở cửa tủ, lại vô thức kéo anh theo, cùng chui vào tủ rồi đóng chặt tủ.