Anh Chỉ Muốn Em

Chương 24




Edit: Tiểu Đậu

Beta: Meiyu

Gửi: A Hành

Xin chào A Hành, hôm nay cậu khỏe không? Tớ rất khỏe, mọi người trong nhà cũng rất tốt, nhớ hãy luôn cười tươi, giống như thế này nhé →^_^

Hôm này ngày 29 tháng 4. Là ngày thứ 39 cậu rời đi, cũng là lá thư thứ ba mươi chín của tớ.

Không biết hôm nay ở bên cạnh cậu có xảy ra chuyện gì thú vị hay không, ngược lại ở bên cạnh tớ đã xảy ra rất nhiều chuyện, tớ sẽ kể cho cậu nghe từng chuyện, từng chuyện một nhé ~ Đầu tiên, Ding Ding Ding!

Kết quả thi của tháng này đã có rồi. Tớ thi cũng không tệ lắm, đứng thứ 32 toàn trường và đứng thứ 18 của lớp.

Ừm…..Trước kia tớ đứng thứ 34, nhưng khi đó là lúc có cậu ở đây. Giờ cậu đi rồi, tớ nên tiến về phía trước một bậc, cũng chính là 33. Tính ra như vậy tớ vẫn tiến bộ mà! Mặc dù chỉ có một bậc, nhưng dù chân muỗi nhỏ đến đâu thì cũng vẫn có thịt đúng không nào?

Hi, để tớ nói đến tin thứ hai nhé.

Tin tức thứ hai có chút không vui lắm, bảng xếp hạng của cuộc thi nhạc nghệ phương Tây lần trước đã có rồi, Tưởng Nguyệt Viên giành được vị trí thứ ba toàn tỉnh, hạng mười sáu cả nước, cũng không tệ lắm đúng không?

Nghe nói ngày hôm đó cô ta phát huy rất tốt, ban giám khảo của trường âm nhạc còn chủ động mời cô ta vào học tại học viện âm nhạc Đế Đô. Nhưng đàn chị nói, trình độ ngày hôm đó của cô ta còn kém hơn chị ấy một chút, nếu khi đó ở trên đài thì đấu là chị ấy, nhất định có thể lấy được thứ hạng cao hơn, thật đáng tiếc.

Thật ra tớ cũng biết, chuyện này chính tớ đã từ bỏ rồi, từ khoảnh khắc tớ từ bỏ đó đã không có tư cách đố kị cô ta rồi, nhưng trong lòng tớ vẫn không nhịn được cảm thấy trống rỗng, có thể là tiếc nuối vì đây là cơ hội cuối cùng được liên kết với đại học A.

Nhưng vừa nghĩ đến vì cậu, tớ đã không còn tiếc nuối! Vẫn còn cuộc thi đấu chính thức, trong cuộc thi đấu chính thức tớ sẽ cố gắng nỗ lực. A Hành, tớ sẽ đoạt giải, có thêm điểm để đi Đại học A gặp cậu!

Được rồi, tối nay không còn sớm, tớ không nói với cậu nữa.

Hôm nay ánh trăng rất sáng, ngôi sao cũng rất đẹp.

Tớ rất nhớ cậu.

Ngủ ngon nhé.

Ngày 29 tháng 4 năm 20XX

[ icon cây nhỏ ]

……

Hạ Thụ đặt bút xuống, cẩn thận gấp giấy viết thư có in hoa đào nhỏ lại, sau đó bỏ vào trong phong thư màu hồng phấn bên cạnh, bên trên có dầu bóng.

Tem của phong thư vẫn là biểu tượng của một cái cây nhỏ, là đồ mấy năm trước anh mua cho cô.

Lấy chiếc hộp xinh xắn từ trong ngăn bàn ra, Hạ Thụ cẩn thận đặt phong thư vào đó.

Trong hộp đã có mấy chục cái phong thư được đặt ngăn nắp. Trên mặt mỗi phong thư đều là chữ “Gửi A Hành” và ngày tháng đều được viết rõ ràng.

Làm xong tất cả mọi chuyện, Hạ Thụ khoanh tay ghé vào bàn, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại không chớp mắt.

Phòng ngủ công chúa màu hồng vào ban đêm vừa ấm áp lại yên tĩnh.

Còn gần mười giây nữa là đến tám giờ ba mươi lăm, lòng bàn tay Hạ Thụ nóng lên, cô nhìn lên chiếc đồng hồ quả quýt treo trên tường rồi đếm.

5, 4, 3, 2, 1——

Chuông điện thoại vang lên.

Hạ Thụ vui mừng, lập tức cầm lấy điện thoại ấn nút trả lời, lông mày nhếch lên nói: “A Hành!”

“Ừm.” Đầu dây bên kia vẫn là giọng nói trong trẻo, dễ nghe của thiếu niên.

Xen lẫn làn gió từ phương xa, nơi đất khách quê người.

“Lại cố ý chờ sao? Nhận nhanh như vậy.”

Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của anh, trong lòng Hạ Thụ như có vô số bong bóng mềm mại.

Bong bóng tràn ra bên ngoài, lại cố tình nói: “Không có đâu! Tớ vẫn luôn nghịch điện thoại, đương nhiên nhận nhanh rồi, không có cố ý chờ điện thoại của cậu đâu!”

Hoắc Cận Hành cũng không bác bỏ, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Ừm.”

Cô không nhịn được mà nở nụ cười.

Sau khi Hoắc Cận Hoành trở về Nam Xuyên, theo yêu cầu của nhà họ Hoắc, anh đăng ký vào một trong những trường trung học tư thục tốt nhất và nghiêm ngặt nhất ở Nam Xuyên.

Trường trung học tư thục Nam Xuyên là trường dạy học theo hình thức khép kín, học sinh ở trọ tại trường, không cho phép mang điện thoại, máy tính và các vật dụng liên lạc khác. Mỗi tháng chỉ có ba ngày nghỉ phép. Sau giờ tự học vào mỗi tối chủ nhật, mới có thể lấy được điện thoại của mình gọi về nhà.

Cũng chỉ có lúc này, Hạ Thụ mới có thể nghe được giọng nói ngắn ngủi của anh.

Có lẽ anh ở bên kia mới tan học, xung quanh ồn ào, còn có một số người đang nói tiếng ngoại ngữ.

Hạ Thụ không muốn một cơ hội hiếm có như vậy bị lãng phí một cách vô ích, vội vàng hỏi: “A Hành, gần đây rất bận sao? Học tập, sinh hoạt có tốt không?”

“Vẫn tốt.” Thanh âm ấm áp Hoắc Cận Hành nói: “So với Trường Nhất Trung thì hơi bận hơn một chút, nhưng vẫn rất tốt. “

Hạ Thụ có chút lo lắng: “Vậy cậu có chịu được không? Nhất định phải chú ý thân thể nhé! Đừng chỉ học tập mà quên thời gian, nhất định phải ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ, ăn no ngủ đủ giấc, cơ thể quan trọng nhất đó.”

Anh cười khẽ đồng ý: “Ừ.”

Hạ Thụ lại nói: “Ừm đúng rồi, tớ xem dự báo thời tiết nói gần đây Nam Xuyên có bão, trời sẽ mưa, cậu đi ra ngoài nhất định phải nhớ mặc áo khoác. Lúc nào cũng mặc rất ít, có thể đối phó được thì đối phó cho qua, như vậy không tốt, nhất định phải nhớ biết chưa!”

“Ừ.”

“Còn nữa! Nhất định phải chú ý đừng bị thương! Tờ thấy trường của cậu có một lớp yêu thích taekwondo, cậu luyện tập một chút thì tốt, tuyệt đối đừng quá liều mạng. Tớ không ở bên cạnh cậu, tỉ lệ của bị thương rất lớn, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình dó!”

“Ừ.”

“Còn nữa còn nữa……”

Cô nói không ngừng, có một số câu được lặp đi lặp lại vài lần, giống như một chú chim vàng anh nhỏ không thể dừng lại, lải nhải dặn dò.

Hoắc Cận Hành cũng không chê phiền phức, kiên nhẫn lắng nghe từng câu từng câu một, kiên nhẫn trả lời từng câu từng câu một, cuối cùng nói: “Ừm, tất cả tớ đều nhớ kỹ rồi, tớ sẽ làm theo, cậu yên tâm đi.”

Trái tim như có dòng nước ấm lặng lẽ chảy qua, anh ở đầu dây bên kia lặng lẽ mỉm cười.

Cuối cùng Hạ Thụ cũng yên tâm một chút.

Thời gian gọi điện của Hoắc Cận Hành có hạn, đến chín giờ, nhất định phải trả điện thoại lại.

Nhìn thời gian không còn nhiều lắm. Hạ Thụ không lảm nhảm nữa, cười nghiêm túc nói: “A Hành, tớ nói với cậu, đợt thi lần này tớ đứng thứ 32 toàn trường, tiến thêm một bậc nữa. Tớ lại tiến gần hơn trường đại học A một bước nữa, tớ sẽ nỗ lực, cậu phải đợi tớ đó.”

“Ừm.” Thiếu niên ở đầu dây bên kia dừng lại một giây, mới thấp giọng đáp lại: “Rất giỏi.”

Cô gái của anh, thật sự rất giỏi.

Hạ Thụ cười, nói: “Cậu thì sao? Nghe nói kỳ thi của trường học các cậu rất nghiêm ngặt, mỗi tuần đều có một đợt đánh giá, nền giáo dục ở Nam Xuyên bên đó có khác địa phương không?”

Hoắc Cận Hành vẫn ung dung như cũ: “Vị trí thứ nhất.”

Cô càng vui vẻ hơn, đứng dậy nhảy nhót ở trên tấm thảm nhung không tiếng động, nhưng cô không giấu được niềm vui: “Thật tuyệt vời, A Hành là cậu giỏi nhất!”

Anh không nhịn được cười theo tiếng cười của cô, trái tim mềm mại đổ thành từng mảnh nhỏ.

Kim giây trên đồng hồ tích tắc tích tắc trôi đi, giống như một số cảm giác không nói ra đang ngày càng tích tụ nhiều hơn.

“Hạ Thụ.” Thanh âm của Hoắc Cận Hành nhẹ nhàng: “Sắp chín giờ rồi.”

“Ừm…..” Cô cắn môi, trong lòng cũng sinh ra miễn cưỡng, may mà tâm trạng đã dịu dàng hơn nhiều rồi, nhẹ nhàng gọi cậu: “A Hành.”

“Hửm?”

Tớ nhớ cậu, tớ nhớ cậu, tớ nhớ cậu, tớ…

Cô ở trong lòng âm thầm đáp lại, cong môi cười trộm. Lời này không thể nói trực tiếp với cậu, cười nói: “Không có gì! Tớ muốn nói với cậu, ngủ ngon, tạm biệt.”

Bên kia điện thoại nhẹ nhàng cười: “Tớ có chuyện.”

“Cái gì?”

Cô nhìn đồng hồ tích tắc trong căn phòng nhỏ ở phía bắc của mình, còn anh thì nhìn lên vầng trăng sáng trong đêm phía Nam.

Hoắc Cận Hành nói: “Tớ nhớ cậu.”

_________

Một khi một người có mục tiêu vững chắc, thì ngay cả hơi thở cũng có sức mạnh vô hạn.

Cuộc sống sau đó cũng giống như những gì Hạ Thụ nghĩ, mỗi ngày ở nhà, trường học, vào lúc ba giờ hàng tuần đều đợi A Hành, mỗi 1 tháng thì đều có 1 đợt thi.

Cô cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ dành hết tâm sức cho việc học tập và chơi đàn Cello, tiến bộ cũng rất rõ rệt.

Tháng tư đứng vị trí thứ 32 toàn trường.

Tháng năm đứng vị trí thứ 28 toàn trường.

Tới cuối kỳ tháng sáu, thậm chí còn vào thẳng vào top 20 của trường.

Sự tiến bộ của cô cũng khiến cho Từ Linh vô cùng kinh ngạc, vào ngày có kết quả, còn đặc biệt gọi cô đến văn phòng để khen ngợi.

“Hạ Thụ, thành tích gần đây của em thực sự tiến bộ rất nhanh, vô cùng tốt! Nhất định phải duy trì, tiếp tục cố gắng, sau kỳ nghỉ thì em học lớp 12 rồi, nếu tiếp tục như thế này, nhất định có thể thi đỗ trường trọng điểm!”

Hạ Thụ cảm thấy rất có lỗi với Từ Linh vì lần trước đã tạm thời rút lui khỏi cuộc thi, sau khi nghe cô ấy khích lệ như vậy thì càng cảm thấy xấu hổ hơn, áy náy thành khẩn xin lỗi, nói: “Cảm ơn cô Từ, em sẽ tiếp tục cố gắng, em sẽ đăng ký tham gia thi đấu Cuộc thi âm nhạc phương Tây toàn quốc, nhất định sẽ nỗ lực giành được thứ hạng tốt, thi đậu đại học A.”

“Đại học A?” Sau khi Từ Linh nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, rất nhanh chóng nghĩ đến điều gì đó, cười hỏi: “Vì Tống Hành sao?”

Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô gái trước mặt ngay lập tức đỏ bừng, đôi mắt cô sáng lấp lánh như những vì sao.

Từ Linh lập tức hiểu ra. Dù sao cũng từng có một thời trẻ tuổi, có một số thứ chỉ cần liếc mắt nhìn một cái cũng có thể hiểu rõ được. 

Cô ấy nói với Hạ Thụ một số chuyện mà cô không biết.

Hoá ra ngày hôm đó sau khi cô rút khỏi cuộc thi, A Hành từng cố ý gọi điện thoại cho Từ Linh, hy vọng cô ấy không nên trách Hạ Thụ. Tất cả nguyên nhân đều vì cậu, còn luôn thành khẩn xin lỗi hết lần này đến lần khác, hy vọng cô tha thứ.

Ngày đó khi rời đi, khoé môi Hạ Thụ vẫn giữ một nụ cười hạnh phúc lạ thường.

Từ Linh nhìn bóng dáng của cô.

Tuổi trẻ mà, thật tốt.

Xuân đi hạ đến, hạ đi thu đến.

Lại khai giảng, Hạ Thụ học lớp 12.

Cuộc sống của lớp 12 so với cô tưởng tượng còn bận rộn hơn nhiều, che trời rợp đất.

Bài kiểm tra, các kỳ thi sát hạch.

Nhưng dù bận rộn đến đâu, Hạ Thụ vẫn kiên trì mỗi ngày đều luyện chơi đàn Cello, mỗi ngày đều viết một bức thư. Dùng keo tỉ mỉ dán lại, giữ gìn cẩn thận.

Ngày 21 tháng 10, là chủ nhật.

Đây là tháng thứ sáu, ngày 184 sau khi A Hành rời đi.

Mới đầu lúc thiếu niên rời đi, cô rất không quen, thường xuyên ảm đạm khổ sở, cũng thường xuyên nhớ đến anh.

Nhìn thấy phòng của anh sẽ nhớ, khi nhìn thấy chỗ ngồi trong nhà ăn mà anh từng ngồi sẽ nhớ, nhìn thấy ly nước anh từng dùng cũng sẽ nhớ, thậm chí còn không nhìn thấy, chỉ đi qua con đường anh đã từng đi bộ, cảm nhận được những nơi mà anh từng cảm nhận, cơn gió đã từng thổi qua anh, cũng nhớ đến anh.

Nhưng nhớ nhung trở thành thói quen, cô dần dần không còn cảm thấy buồn nữa.

Mong đợi của cô ở phương xa rất kiên định, mỗi ngày cô đều kiên định vui vẻ.

Có thể biến cố cũng đến từ ngày đó.

Ngày hôm đó Hạ Thụ vừa về đến nhà, đã bị Hạ lão gia và Hạ Hùng Hải gọi lại, hỏi điện thoại của cô.

Hạ Thụ vừa mới giao điện thoại ra, thì thấy Hạ lão gia rút SIM ra, cắt một nhát.

Hạ Thụ sững sờ, vừa đoạt lại vừa la to: “Ông nội ông làm gì vậy? Ông cắt sim điện thoại của cháu làm gì? Đó là của cháu!”

Mặt cô đỏ lên. Hôm nay là chủ nhật, A Hành muốn gọi điện thoại đến, cô phải đợi điện thoại của anh!

“Ông biết cháu vẫn còn liên lạc với A Hành.” Hạ lão gia nói: “Từ hôm nay, cắt đứt với nó, không được có bất kỳ liên lạc nào.”

“Tại sao?” Cô vừa tức giận vừa nôn nóng, nước mắt cũng trào ra.

Hạ Hùng Khải kiên nhẫn giải thích: “Tiểu Mộc, con đừng vội, trước hết nghe ba nói, Là nhà chúng ta… Đã xảy ra chút vấn đề.”

Hoá ra, lúc trước nhà họ Hoắc vì muốn cảm ơn nhà họ Hạ đã nuôi dưỡng Hoắc Cận Hành nhiều năm qua, còn đặc biệt hứa hẹn sẽ hợp tác kinh doanh, thêm hai khoản lợi nhuận cho nhà họ Hạ.

Nhà họ Hạ cũng là nhìn trúng danh tiếng của nhà họ Hoắc, đầu tư lần này gần như hơn nửa tài sản nhà họ Hạ đều bỏ vào đó, nào biết trong đó không biết phân đoạn nào xảy ra vấn đề, vật liệu nhà họ Hạ bỗng nhiên bị điều tra về vấn đề an toàn.

Bây giờ các kết quả đánh giá đã được đưa ra, Trong vật liệu xác thực do nhà họ Hạ cung cấp có 30% nguy cơ tiềm ẩn về an toàn. So với việc niêm phong xí nghiệp càng đáng sợ hơn là nhà họ Hạ sẽ phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ do vi phạm hợp đồng. Mà số tiền này sẽ trở thành cơn bão phá huỷ nhà họ Hạ.

Hạ lão gia bôn ba trên thương trường bao năm, từ trước đến nay luôn coi trọng chữ “Trung thực”, tin tưởng tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì trong nội bộ trong nhà mình.

Ông cụ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy trong đó nhất định hoặc sẽ có người gây khó dễ.

Mà nghi ngờ đầu tiên chính là nhà họ Hoắc, người trực tiếp hợp tác với nhà họ Hạ lần này.

Trên lĩnh vực kinh doanh, Hạ Thụ nghe không hiểu. Cô vừa lắc đầu vừa cầm thẻ điện thoại đã bị cắt, nước mắt rơi lã chã.

“Ông ơi, không thể là A Hành, cũng không thể là nhà bọn họ, A Hành là người như thế nào chúng ta còn không hiểu rõ sao? Cậu ấy không thể đối xử như vậy với nhà chúng ta.”

“Bây giờ có phải nhà bọn họ hay không còn quan trọng sao?” Hạ lão gia vừa nóng nảy vừa tức giận, trực tiếp nói rõ cho cô về vấn đề liên quan đến mặt lợi và mặt hại: “Cho dù có phải nhà bọn họ hay không, nếu là bọn họ, cháu định để cho bọn họ nuốt chửng chúng ta ngay cả xương cốt cũng không còn hay sao! Nếu không phải, cháu cũng không thể liên lạc với cậu ta, bắt đầu từ bây giờ nhà chúng ta không thể có liên hệ gì với bất kỳ người nào của Hoắc gia nữa!”

Hạ Thụ khóc lóc, cô không muốn.

Lời van xin Hạ lão gia còn chưa kịp nói ra, bên ngoài biệt thự đã có người của toà án khoan thai bước đến.

Liên tiếp truyền đến là những tiếng la hét ầm ĩ, ồn ào, hết người này đến người khác, đèn flash nháy sáng lên trong đêm.

Pháp nhân và người đại diện theo pháp luật của công ty bước vào, người đại diện, Hạ lão gia và Hạ Hùng Hải đã bị đưa đi thẩm vấn.

Hạ Mẫn Quân thông qua quan hệ, mất mấy ngày để nộp tiền bảo lãnh cho Hạ lão gia và Hạ Hùng Hải. Vào lúc đó, các tin tức về nguy cơ tiềm ẩn an toàn vật liệu của tập đoàn nhà họ Hạ đều bị lan truyền khắp thị trấn nhỏ.

Tháng 11, đầu mùa đông đến.

Lại là mùa đông. Nhưng mùa đông năm nay, trời vô cùng lạnh.

……

Giữa tháng 11, những lo lắng và áp lực bấy lâu nay của Hạ lão gia cuối cùng cũng bùng phát trong một đêm. ông cụ phải nhập viện vì nhồi máu cơ tim đột ngột.

Hạ Thụ và Mã Tuấn không thể đi học, liên quan đến việc này, Viện kiểm sát của vụ án vẫn không tìm được bằng chứng cụ thể, nhưng cũng không có cách nào chứng minh vô tội. Những phóng viên quan tâm đến vụ án này, suốt ngày đứng chặn ở trước cổng trường trung học số 1, đã chặn đường Hạ Thụ và Mã Tuấn muốn biết tin tức mới nhất từ miệng bọn họ.

Trường trung học cơ sở số 1 cũng không cũng đành bất lực, lo lắng tình huống cứ diễn biến như vậy sẽ gây náo loạn khuôn viên trường học, chỉ có thể tạm thời cho hai chị em nghỉ học giải quyết.

Vào ngày Hạ Thụ tan học, đôi mắt Từ Linh đỏ hoe.

“Ừ… Hạ Thụ, em yên tâm, trường học không đuổi em, chỉ là tạm thời nghỉ học, đợi sóng gió của nhà em qua đi, em lại quay về.”

“Lớp 12 không có chương trình học mới, chỉ là ôn tập mà thôi. Em ở nhà, đừng bỏ dở bài tập, tiếp tục nỗ lực. Đừng quên, em còn muốn thi đỗ trường đại học A.”

Hạ Thụ đỏ mắt gật đầu, cúi đầu thật sâu chào cô.

Không đi học… Cũng tốt.

Ông nội bị bệnh, đúng lúc cần người chăm sóc. Ba và cô ngày nào cũng ủ rũ, chú tài xế và dì giúp việc cũng rời đi rồi, không có cách nào.

Đúng lúc cô có thể trở về chăm sóc bọn họ, có thể tiếp thêm sức lực nhỏ bé cho ngôi nhà này.

Tháng 12, thị trấn nhỏ bắt đầu vào mùa đông rét đậm. Trận tuyết đầu tiên của tháng đều có màu trắng tuyền lóng lánh giống như năm trước.

Hạ lão gia mất vào một ngày tuyết đầu tiên của năm. Ông cụ vẫn không thể vượt qua được mùa đông này.

……

Buổi sáng ngày hôm đó, Hạ Thụ như thường lệ cùng ông cụ đi làm hồi phục. Tinh thần của Hạ lão gia tốt khác thường, sáng sớm còn ăn thêm một bát cháo.

Sau khi quay lại phòng bệnh, Hạ lão gia kéo tay Hạ Thụ, hiền từ nói: “Tiểu Mộc gần đây có phải cháu không ăn uống không tốt đúng không, lại gầy đi nhiều rồi.”

“Không có đâu ông nội.” Hạ Thụ mỉm cười ngọt ngào: “Rõ ràng là cháu béo lên. Cháu béo hơn ông cũng nói con gầy, đợi con biết thành đại mập mạp 100kg thì ông mới vui vẻ sao!”

Ngay sau đó Hạ lão gia cười hiền hoà, nói: “Gần đây học tập sao rồi? Có bị sa sút không?”

“Không có, ông cứ yên tâm đi ạ.”

Ông cụ lại hỏi thêm một số vấn đề, về sinh hoạt, học tập, sức khoẻ, tất cả mọi mặt, nghe dường như không có gì quan trọng, câu cuối cùng mới nói: “Tiểu Mộc, hãy nghe ông nói.”

Giọng nói của ông cụ cực kỳ nghiêm túc: “——–Đừng đi Đại học A, cắt đứt quan hệ với nhà họ Hoắc, và cả Hoắc Cận Hành nữa.”

Hạ lão gia biết từ sau khi sự việc đã bị bại lộ, Hạ Thụ chưa từng liên lạc với Hoắc Cận Hành, cũng chưa từng nhắc lại, nhưng cũng sẽ không từ bỏ.

Cô chỉ là đang chịu đựng, kìm nén. Từ đầu đến cuối cô vẫn đang mong chờ.

Quả nhiên sau khi Hạ Thụ nghe xong thì sững sờ, ngay sau đó vành mắt đỏ ửng, Hạ lão gia nắm chặt tay cô: “Ông nội đã suy nghĩ kỹ rồi, chuyện này không phải nó làm. Đứa nhỏ kia mới bao lớn, với tính cách của nó không thể làm ra loại chuyện như vậy được. Nhưng dù không phải nó làm nhưng có liên quan đến nhà bọn họ hay không, cũng không biết.”

“Cho dù không có liên quan, cửa cổng đó của nhà bọn họ, cháu vào rồi, chắc chắn sẽ bị khinh bỉ. Nhà họ Hạ của chúng ta không bằng nhà bọn họ, nhưng bé con của ông không thể bị người khác ức hiếp.”

Ông cụ lại cố gắng lấy ra một gói giấy nhỏ từ dưới gối, bàn tay run rẩy đưa nó cho cô. Gói giấy hơi mỏng, cô sờ lên giống như là thẻ ngân hàng.

Hạ lão gia nói: “Ở trong này, đó là của hồi môn mà ông nội đã tiết kiệm mấy năm nay cho cháu, mật khẩu là ngày sinh nhật của cháu, cháu cầm lấy đi, không được đưa cho ba hay cô của cháu. Mã Tuấn cũng không được, ai cũng không được lấy, chỉ cháu mới có thể tiêu. Ngoài ra, trên tờ giấy có một số điện thoại, trở về cháu bảo ba cháu gọi cho số điện thoại này, bảo ông ấy thay đổi tên cho mọi người, rồi đổi nơi sống khác.”

Vụ án của nhà họ Hạ không có đủ bằng chứng, không thể đưa ra phán quyết cuối cùng, nhưng tập đoàn nhà họ Hạ chắc chắn sẽ bị niêm phong.

Thay vì cả một đời mang theo một vết nhơ bị người khác đâm sau lưng như vậy, chi bằng đổi thân phận khác bắt đầu lại cuộc sống mới. Hạ Thụ oà khóc, trong ngực nghẹn ngào nức nở, nắm chặt mặt dây chuyền ngọc bích trong cổ áo, cố gắng phản bác: Ông nội, nhưng…”

Thái độ của Hạ lão gia rất kiên quyết, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô: “Đồng ý với ông nội. Tiểu Mộc, cháu phải đồng ý với ông nội.”

Cô chỉ có thể gật đầu.

Nhịp tim ở trên EKG biến thành một đường thẳng, bác sĩ ùa vào. Hạ Thụ như khúc gỗ bị đẩy ra khỏi phòng bệnh, cả người lạnh ngắt.

……

Đây là năm đầu tiên Hạ Thụ và A Hành xa cách. Cũng là năm cô khó quên nhất, ôm hy vọng trong lòng, một năm vừa nhếch nhác lại vừa tuyệt vọng.

Trong năm này, cô đã tìm thấy một chàng thiếu niên mà mình thích, rồi lại để mất anh.

Một năm này cô có mục tiêu, nỗ lực hướng về phía trước để đón ánh nắng, nhưng cuối cùng khi nhìn thấy vinh quang, lại tàn nhẫn mà rơi xuống.

Cô gái lớn lên chỉ qua một đêm.

Mãi sau này, Hạ Thụ mới hiểu được.

Một nghĩa khác của “Tạm biệt” thật sự chính là không còn gặp lại nhau nữa. Nếu như biết lúc đó là lần cuối cùng gặp nhau thì cô sẽ nghiêm túc nói lời tạm biệt cuối cùng với anh, năm tháng còn dài, cô thật sự đã vô tình đánh mất anh rồi.