Anh Chỉ Là Một

Chương 53: Buông thả




Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Sau khi chọc tức Thương Giới, sự nghiệp của Văn Dương trượt dốc thảm hại, hiện tại không có công ty quản lý nào dám kí với anh ta, mà năng lực của anh ta cũng có hạn, không lấy được vai diễn có lời thoại, chỉ có thể trà trộn trong đám diễn viên quần chúng, kiếm miếng cơm sống qua ngày.

Ngày ấy sau khi tham gia tiệc sinh nhật của Thẩm Sơ Ngôn, Thẩm Niệm Niệm bắt đầu có hứng thú mãnh liệt với thân thế của Giang Tỉnh Tỉnh, ngầm điều tra thân thế của cô, Văn Dương cứ vậy lọt vào tầm mắt của Thẩm Niệm Niệm.

Ở quán cà phê cao cấp đầu phố, Văn Dương mặc chiếc áo khoác cũ, chán nản đi tới trước mặt Thẩm Niệm Niệm.

Tuy tuổi hai người không cách nhau là mấy, nhưng người xung quanh khó có thể nghĩ đôi nam nữ trẻ tuổi này là người yêu, thậm chí là bạn bè cũng không.

Bởi vì dù là diện mạo bên ngoài hay cách ăn mặc, đều cách xa nhau một trời một vực.

Thẩm Niệm Niệm mặc hàng hiệu xa xỉ, làn da mềm mịn được chăm sóc kĩ càng, khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi căng mịn đỏ tươi.

Mà Văn Dương vừa diễn cảnh đêm xong, chưa kịp về nghỉ ngơi, trạng thái tinh thần rất kém, hốc mắt thâm xì, còn ngáp mấy cái.

Anh ta ngồi đối diện Thẩm Niệm Niệm, uống hai ngụm cà phê, không kiên nhẫn hỏi, "Cô gái, tôi có quen cô sao?"

"Anh chính là Văn Dương đúng không?" Thẩm Niệm Niệm cũng không nói lời vô nghĩa, "Anh không quen tôi, hôm nay là tôi tìm anh, muốn hỏi thăm chút chuyện về Giang Tỉnh Tỉnh, nghe nói anh quen cô ta từ nhỏ, quan hệ trước kia cũng không tệ."

"Tôi với cô ta đã không còn liên hệ." Văn Dương bất mãn hừ một tiếng, "Tôi biến thành cái dạng này, chính là nhờ cô ta ban tặng."

Trong mắt Thẩm Niệm Niệm lóe lên ánh sáng, "Vậy anh có muốn trả thù cô ta không?"

Văn Dương nghi ngờ nhìn cô ta, không khách khí nói: "Cô là ai, sao tôi phải bàn luận với cô chuyện này?"

Thẩm Niệm Niệm biết, nếu không tự giới thiệu, rất khó lấy được sự tín nhiệm của tên đàn ông nham hiểm này, vì thế cô ta cao giọng nói: "Tôi là Thẩm Niệm Niệm, có biết tập đoàn Thẩm thị không, tôi là đại tiểu thư tập đoàn Thẩm thị."

Văn Dương nở nụ cười trêu trọc, "Ôi chao, tiểu thư nhà giàu à, sao Giang Tỉnh Tỉnh lại đắc tội cô?"

"Chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi." Thẩm Niệm Niệm học dáng vẻ của nhân vật phản diện trên TV, lên giọng, "Anh chỉ cần nói toàn bộ mọi chuyện anh biết về cô ta là được."

Văn Dương dựa người vào ghế, chậm chạp nói: "Cô Thẩm, cô phải biết rằng, trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, cô gọi tôi tới quán cà phê cao cấp thế này, cô rảnh nhưng tôi không rảnh, cô cũng nhìn ra rồi đấy, giờ kiếm miếng ăn cũng là cả vấn đề với tôi, nào có tâm tình uống cà phê."

Thẩm Niệm Niệm hiểu được, tên đàn ông này rất láu cá, không dễ moi được từ miệng anh ta.

Ngón tay đính đá tinh xảo rút chi phiếu trong ví, viết một chuỗi con số, đưa cho Văn Dương.

Văn Dương cầm lấy chi phiếu, là năm chữ số, vừa lòng đút vào ví.

"Từ nhỏ Giang Tỉnh Tỉnh đã gia nhập đoàn kịch, nghe trưởng đoàn kịch – bà Giang nói, lúc mới mang về giống như đứa ngốc, đã sáu, bảy tuổi còn chưa biết nói. Cho nên mọi người đoán rằng đây là một đứa trẻ thiểu năng, bởi vì đầu óc không ổn định nên bị bố mẹ bỏ rơi."

"Nhưng bà Giang không ghét bỏ cô ta, coi như cháu gái ruột mà nuôi nấng, cứ chăm sóc như vậy, cô ta dần khôi phục như bình thường."

Văn Dương nhấp một ngụm cà phê, nói tiếp: "Tất cả đều là do mấy người có tuổi trong đoàn kịch kể lại, lúc tôi tham gia đoàn kịch, cô ta đã hoàn toàn bình thường, lên sân khấu biểu diễn nhiều năm, là đóa hoa nhỏ của đoàn kịch. Ừm, tất cả chỉ có vậy, cô muốn biết gì nữa?"

"Tại sao trên mặt cô ta có vết sẹo?"

Văn Dương híp mắt, nhìn Thẩm Niệm Niệm, "Tôi nói này đại tiểu thư nhà họ Thẩm, vì sao cô lại có hứng thú với Giang Tỉnh Tỉnh, cô ta đoạt bạn trai của cô à?"

"Hừ! Loại như cô ta cũng có tư cách đó sao?"

Văn Dương nói: "Năm ba tuổi lên sân khấu diễn kịch, không cẩn thận đụng phải đạo cụ."

"Thật sao?" Thẩm Niệm Niệm nghi ngờ hỏi: "Đúng là tự mình làm thương mình?"

Văn Dương nhìn cô ta chằm chằm, thấp giọng nói: "Nếu không thì sao nữa?"

Thẩm Niệm Niệm thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Được, tôi biết rồi, anh đi đi."

Văn Dương không muốn bị khinh thường đuổi đi như vậy, "Cô Thẩm, hồi mười tuổi tôi mới quen Giang Tỉnh Tỉnh."

Anh ta hàm ý nhìn cô ta, "Tôi phát hiện cô và cô ta rất giống nhau."

Thẩm Niệm Niệm phẫn nộ trừng mắt nhìn anh ta, "Anh nói bậy gì đấy!"

"Là tôi nói bậy." Anh ta chậm chạp đứng lên, cúi người lại gần Thẩm Niệm Niệm, "Nếu sau này cô Thẩm có gì muốn hỏi về Giang Tỉnh Tỉnh, có thể tới tìm tôi, tôi luôn sẵn lòng."

Lúc Thẩm Niệm Niệm ra khỏi quán cà phê, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô gái kia đã chết từ lâu, Thẩm Niệm Niệm tận mắt nhìn thấy, buổi tối hôm đó nước chảy xiết như vậy, cô ta còn nhỏ, không biết bơi, sao có thể sống sót, tất cả chỉ là trùng hợp, đúng vậy!

Mà sau khi Văn Dương gặp Thẩm Niệm Niệm, trong lòng có phần bối rối.

Buổi tối, anh ta nằm trên giường trong một căn nhà cho thuê nhỏ hẹp, cầm chi phiếu trị giá hai chục, càng nghĩ càng không thông.

Ban đầu, Văn Dương nghĩ Giang Tỉnh Tỉnh đắc tội với Thẩm Niệm Niệm, Thẩm Niệm Niệm muốn trả thù, gọi anh ta tới tra hỏi.

Nhưng sau khi trò chuyện xong, anh ta phát hiện Thẩm Niệm Niệm rất quan tâm tới vết sẹo của Giang Tỉnh Tỉnh.

Rốt cuộc vết sẹo kia có bí ẩn gì, vì sao có thể khiến một tiểu thư nhà giàu chú ý đến như vậy?

Văn Dương để lại một đường sống, không nói thật với Thẩm Niệm Niệm, vết sẹo này không phải bị thương trong lúc tập luyện, mà vốn đã có, ngay từ lúc bà Giang nhận nuôi cô ta là đã có.

Bà Giang luôn lặp đi lặp lại, kẻ nào có thể nhẫn tâm dùng dao, rạch một đường trên mặt đứa bé, chẳng phải hủy cả một đời người sao?

Chuyện này luôn khắc sâu trong trí nhớ Văn Dương.

Không nói chuyện này, bởi vì anh nhìn trúng con cá béo Thẩm Niệm Niệm, cô ta chính là thiên kim của tập đoàn Thẩm thị, một lần đã là hai chục, cũng mệt cho cô ta chi ra. Nếu đã tìm tới cửa, anh ta quyết tâm phải để cô ta nôn ra hết.

...

Giang Tỉnh không biết Thẩm Niệm Niệm điều tra chuyện của mình.

Sau khi 《 Lời nói dối chốn đất đỏ 》chiếu ở khắp các rạp phim trong nước, từ suất đầu tiên đã bán được tám nghìn vé, điều này đối với phim điện ảnh đề tài phá án trong nước mà nói, là thành tích không tồi!

Sau khi kết thúc bộ phim, công ty cho Giang Tỉnh Tỉnh nghỉ ngơi một khoảng thời gian, để cho cô nghỉ ngơi, hồi phục cho tốt.

Ban đầu Thương Giới còn muốn nghỉ phép, cùng cô ra ngoài, nhưng so với đi xa, cô lại càng muốn ở nhà hơn, ngày nào cũng được ngủ thỏa thích.

Tuy vậy cô đã quen với lịch làm việc đêm ngày quay phim hỗn loạn, vậy nên khi sinh hoạt bình thường, chưa quen được.

Tối nào, người nào đó cũng lăn qua lăn lại, khó có thể ngon giấc.

Giường trong phòng ngủ rất lớn, Thương Giới chiếm một nửa, không để ý tới cô, để cô tự mình ầm ĩ.

"Anh ngủ rồi à?"

"Ừ."

"Ngủ mà còn trả lời em."

"Ừ."

"Thương Giới." Cô lăn tới bên cạnh anh, vươn móng vuốt nhéo mặt anh, "Anh có mệt không?"

Thương Giới không mở mắt, thản nhiên nói: "Không, nhưng giờ là thời gian nghỉ ngơi."

"Nhưng không buồn ngủ cũng bắt buộc phải đi ngủ sao?"

"Đúng vậy."

"Không ngủ được thì làm sao bây giờ?"

"Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi."

Giang Tỉnh Tỉnh lè lưỡi, cô phát hiện thời gian làm việc và nghỉ ngơi của người đàn ông này còn nghiêm khắc hơn cả quân nhân.

"Nhưng em... thật sự không ngủ được." Giang Tỉnh Tỉnh ngồi dậy, xoa cằm nghĩ ngợi, đột nhiên đề nghị, "Dù sao mai cũng là cuối tuần, anh dẫn em ra ngoài chơi được không?"

"Không được, ngủ." Anh ấn đầu cô, đè cô dưới thân, "Không ngủ được thì vận động, mệt là có thể ngủ."

Giang Tỉnh Tỉnh vội đẩy anh ra, "Không vận động! Anh ngủ đi, em không quấy rầy anh nữa."

Nói xong, cô còn lùi ra sát mép giường, giữ khoảng cách với anh.

Người đàn ông này giống như dã thú, không nên trêu vào, nếu không ngày mai cô chỉ có thể nằm trên giường.

Im lặng ước chừng nửa tiếng.

Trong bóng đêm, Thương Giới hít sâu một hơi, mở mắt, "Em muốn đi đâu?"

...

Giang Tỉnh Tỉnh cảm giác được, người đàn ông này rất thương cô.

Vì thế mười hai giờ đêm, Lâm Xuyên bị cấp trên của mình lôi ra khỏi chăn, lái xe mang hai con cú đêm tới quán bar trong thành phố.

Lúc cầm vô lăng, đầu óc anh ấy vẫn còn mơ màng.

Nhìn qua kính chiếu hậu, Lâm Xuyên thấy Thương Giới ăn mặc thoải mái, đang nhìn đèn đường lướt nhanh ngoài cửa sổ.

Vẻ mặt của anh nghiêm túc, đôi mắt sâu thẳm đang nhìn xuống.

Anh ấy không chắc chắn lắm, hỏi: "Đại tổng, chúng ta... tới quán bar à?"

"Ừm."

"Phu nhân cũng đi à?"

Giang Tỉnh Tỉnh hưng phấn nói: "Sao anh nói nhiều lời vô nghĩa thế?"

"Không phải, đại tổng nhà tôi thủ thân như ngọc nhiều năm, chưa từng mấy chỗ hỗn loạn như thế này."

Giang Tỉnh Tỉnh vỗ vai Thương Giới, "Tôi sẽ thay anh bảo vệ anh ấy."

Thương Giới đổi sắc mặt.

Lâm Xuyên nhìn ra được, anh đang "liều mình đi với phu nhân".

Nhân cách thứ hai thích ăn chơi lêu lổng tại các quán bar, có một lần quá chén ngủ gục trong phòng, nhân cách thứ nhất tỉnh lại, thấy xung quanh toàn là "gấm hoa rực rỡ", Thương Giới nổi giận đùng đùng. Chuyện thứ nhất anh làm sau khi trở về công ty là mua quán bar kia, trực tiếp đổi thành hiệu sách.

Cho nên giữa con phố tràn ngập quán bar xa hoa trụy lạc, rồng rắn lẫn lộn, tự nhiên có một hiệu sách, tựa như bức tranh phong thủy, khí chất không tầm thường, có thể lấy làm cảnh sắc nổi trội của thành phố Giang.

Cho nên Lâm Xuyên không thể không cảm thán,vị Thương phu nhân này có bản lĩnh lớn, mới nói một câu đã khiến người đàn ông già cỗi bảo thủ này tới quán bar.

Ánh đèn trong bar mập mờ, Giang Tỉnh Tỉnh đội mũ lưỡi trai, che hơn nửa gương mặt, người bên trong cuồng nhiệt mua say, không nhận ra minh tinh như cô.

Trong hành lang tối đen, rồng rắn hỗn loạn.

Xuất phát theo bản năng, Thương Giới ôm người phụ nữ của mình vào ngực, cố gắng không để ai khác chạm vào.

Giang Tỉnh Tỉnh cũng nhận ra, đây là lần đầu Thương Giới tới đây, trên mặt tràn ngập vẻ "ghét bỏ".

Lâm Xuyên đi bên cạnh anh, thực hiện đúng chức trách của vệ sĩ. Thương Giới ngồi xuống, anh ấy liền cởi áo khoác làm miếng lót, lúc uống rượu, Lâm Xuyên lấy miếng cọ rửa, dùng nước tẩy cọ sạch mới dâng lên cho Thương Giới dùng.

Cẩn thận, tinh tế, tỉ mỉ.

Giang Tỉnh Tỉnh bất đắc dĩ nhìn hai người này, một người cẩn thận hầu hạ, một người thản nhiên hưởng thụ, thật đúng là tuyệt phối.

Thương Giới ngồi rất nghiêm túc, ngồi trong bar mà cảm giác như đang ngồi trong phòng họp, xem ra cả đêm cũng sẽ như vậy, cô nói với Lâm Xuyên, "Người trẻ tuổi đừng có xị mặt, mau cùng chị đây đi nhảy."

"À, hay là thôi đi." Lâm Xuyên vội vàng xua tay từ chối, "Tôi ở đây với giám đốc Thương."

"Yên tâm đi, anh ấy là người sống sờ sờ ra đó, có sao đâu, đi một chút thôi, chị đây mang cậu em đi tán gái, lớn vậy rồi còn chưa có người yêu, có mất mặt không chứ."

Lời vừa thốt ra, hai tai Lâm Xuyên đỏ bừng, "Cô đừng có náo loạn."

Thương Giới thấy chuyện không liên quan tới mình, còn sảng khoái nói với Lâm Xuyên, "Cô ấy đang vui, cậu đi cùng cô ấy đi."

Lâm Xuyên tủi thân, đôi mắt oán trách nhìn thẳng vào anh như đang nói, không tự đi với phu nhân nhà mình, còn sai khiến anh ấy làm gì!

Thương Giới tựa vào ghế, hai chân tùy ý mở ra, thản nhiên nói, "Tôi già rồi, không thể đi cùng, nhảy là hoạt động dành cho người trẻ tuổi."

"Đừng quan tâm đến anh ấy." Giang Tỉnh Tỉnh nói với Lâm Xuyên, "Có thể mang anh ấy tới đây đã là tốt rồi, đừng hy vọng anh ấy có thể vui đùa với tôi."

Lâm Xuyên chỉ có thể theo Giang Tỉnh Tỉnh xuống sàn nhảy, nam nữ xung quanh đang phiêu theo nhạc, ban đầu Lâm Xuyên còn cứng ngắc, xấu hổ.

Kết quả sau khi Giang Tỉnh Tỉnh ép anh ấy uống hai ly rượu, anh ấy bắt đầu điên cuồng, không quan tâm là nam hay nữ, mặt dày tiến lên, cùng người ta nhảy tới nhảy lui.

Giang Tỉnh Tỉnh cười nghiêng ngả, quay đầu ra sau, thấy ánh mắt dịu dàng của Thương Giới.

Giang Tỉnh Tỉnh mừng rỡ kéo Lâm Xuyên qua, bày chuyện xấu, "Lôi ông chủ của anh ra đây."

Lâm Xuyên run rẩy, lắc đầu, "Không đi! Tuyệt đối không đi!"

Giang Tỉnh Tỉnh ghét bỏ nhìn anh ấy, thầm nói đã uống nhiều rượu vậy rồi mà vẫn không quên, chỉ có thể chịu thua.

Vì thế cô ra khỏi sàn nhảy, xà vào ngực Thương Giới giống như con bướm, Thương Giới thuận thế ôm cô, "Chơi mệt rồi?"

"Lâm Xuyên bảo em tới rủ anh."

"Cậu ta không có lá gan này."

"Thôi mà, đi đi!" Giang Tỉnh Tỉnh cũng hơi say, kéo áo Thương Giới, "Chơi một chút thôi, anh ngồi ở đây không thấy chán à?"

Thương Giới nể mặt đi tới sàn nhảy, có rất nhiều người trẻ tuổi say xỉn cũng đang cuồng nhiệt, mặc dù bị Giang Tỉnh Tỉnh kéo vào, anh vẫn như cái cọc gỗ đứng bên cạnh cô, che chở cô, không để người đàn ông nào tới gần.

Lâm Xuyên chơi đến mức không còn đầu óc, vừa quay cuồng vừa vẫy vẫy, vô cùng điên dại.

Thương Giới nhíu mày, vẻ mặt bất đắc dĩ, nghĩ tới dáng vẻ tương phản của Lâm Xuyên khi ở công ty, ngày thường anh ấy luôn rất cẩn thận.

Anh không nhịn được mà bật cười.

Thương Giới cười nhưng vẫn kìm nén và kiềm chế, tựa như lối vẽ lướt nhẹ tạo sóng trong tranh thủy mặc.

Tuy anh đã thu liễm, nhưng vẫn khiến mấy cô gái xung quanh nhìn sang.

Giang Tỉnh Tỉnh mang hai ly rượu đến, một ly đưa cho Lâm Xuyên, một ly đưa cho Thương Giới, lại bị ánh mắt của Thương Giới dọa trở về, lẩm bẩm nói: "Không uống thì không uống, em tự uống."

Lâm Xuyên chê cười cô, còn nhát gan hơn cả anh ấy.

Đã ngấm bảy phần men say, Lâm Xuyên kéo Thương Giới một hai phải cùng nhảy.

"Lâm Xuyên, cậu đụng vào tôi thử xem."

"Buông tay."

"Tôi cảnh cáo cậu, buông tay ra."

Cuối cùng cảnh cáo không có hiệu quả, bình thường Lâm Xuyên rất đứng đắn, lúc này liền vứt bỏ hết, suýt nữa còn ôm eo Thương Giới.

Giang Tỉnh Tỉnh ở bên cạnh cười ha ha, tới gần giải vây cho anh, đuổi Lâm Xuyên đi.

Sắc mặt Thương Giới khó coi, "Bình thường anh quá dễ dãi với hai người."

"Vậy anh cứ... dễ dãi với em thêm đi."

Giang Tỉnh Tỉnh nói xong, ôm cổ anh, hai chân nhảy lên, ôm lấy thắt lưng anh, trực tiếp dính chặt vào anh.

Thương Giới:...

Sao hai người điên này không để anh yên, hay là hôm nay đại não của anh có vấn đề, vậy nên mới đồng ý tới chỗ này?

Nhưng anh vẫn thuận thế ôm lấy cô.

Giang Tỉnh Tỉnh ôm mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh, cẩn thận nhìn, như muốn khắc sâu trong lòng.

Ngũ quan tinh xảo, khí chất hơn người, con ngươi trong bóng đêm lại càng thêm sâu.

Thương Giới không khỏi hỏi: "Em nhìn gì đấy?"

Giang Tỉnh Tỉnh nở nụ cười, "Em đang nghĩ, liệu trái tim anh có giống với bề ngoài của anh không, lạnh như băng."

Anh nhướng mày, "Có thấy không?"

"Mắt anh quá tối, em không nhìn được."

Cô đưa ly rượu lại gần miệng anh, "Uống một ly đi, có như vậy em mới nhìn rõ."

Thương Giới vẫn giữ vững nguyên tắc, không uống.

Vì thế Giang Tỉnh Tỉnh uống một ngụm rượu, ôm má anh, hôn lên.

Chất lỏng chậm rãi chảy vào miệng anh, Thương Giới có thể cảm nhận vị cồn, trong cái cay lại có chút ngọt.

Nếu anh muốn tránh là có thể tránh. Nhưng thứ kích thích thần kinh đó, lại xuất phát từ trong miệng của cô, mùi hương ngọt ngào tinh khiết khiến anh thấy nghiện.

Thương Giới nhắm mắt lại, hé miệng nghênh đón đầu lưỡi mềm mại, hai bên triền miên, dưới sự kích thích của cồn, khó phân thắng bại.

Giang Tỉnh Tỉnh ôm đầu anh, tựa như đang nhấm nháp vị kẹo ngọt nhất, nụ hôn ngây ngô dần trở nên nóng bỏng, ái muội cùng tình dục giao thoa.

Lúc này, Thương Giới chủ động tiếp nhận ly rượu trong tay cô, đưa tất cả chất lỏng còn sót lại vào miệng cô.

Không đợi cô kịp thở, anh lại lấp kín môi cô một lần nữa.