*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Sau khi Thẩm Niệm Niệm và đám bạn thân bị đuổi ra ngoài, mấy cô gái cau mày, than phiền với Thẩm Niệm Niệm, "Mấy nhà hàng tiêu chuẩn nổi tiếng trong thành phố đều thuộc về Thương Hoài Tranh, giờ thì hay rồi, chúng ta bị xếp vào sổ đen, về sau đi đâu để ăn đây."
"Niệm Niệm, mình rất giận, vừa rồi rõ ràng là cậu cố tình gây sự."
"Có nhiều người ở đấy như vậy, cậu không thể khống chế tính tình một chút hay sao?"
...
Thẩm Niệm Niệm nhìn Giang Tỉnh Tỉnh đối diện cửa sổ, hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô ta không còn cách nào, chỉ có thể tức giận bỏ đi.
Trong nhà hàng, Giang Tỉnh Tỉnh và Minh Cẩn cảm ơn Thương Hoài Tranh.
Thương Hoài Tranh nhìn thấy Giang Tỉnh Tỉnh, cười nói: "Tôi là fan của cô, tôi rất thích bộ phim 《Bạch Trú Chi Thành 》, lát nữa dùng bữa xong, đừng quên ký cho tôi."
Giang Tỉnh Tỉnh đáp lại, "Được."
"Ừm, hiện tại tôi còn phải bận rộn trong nhà bếp, rất xin lỗi vì không tiếp được."
"Nếu anh Thương bận thì cứ đi trước, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh."
Thương Hoài Tranh gật đầu, rời đi.
Minh Giác nhìn dáng vẻ anh ấy, ngơ ngác.
Minh Cẩn đứng trước mặt cô ấy, quơ tay, nói: "Sao vậy? Mất hồn rồi à?"
Minh Giác giật mình, "Gì chứ?"
Giang Tỉnh Tỉnh cười nói: "Em mải nhìn người ta, mất hồn luôn rồi."
Khuôn mặt Minh Giác đỏ lên, thấp giọng nói: "Làm gì có chuyện đó."
Minh Cẩn biết cô ấy hay ngẩn người, cho nên không nghĩ nhiều, hưng phấn nói với Giang Tỉnh Tỉnh, "Người vừa rồi chính là Thương Hoài Tranh! Tự mình đứng ra kinh doanh chuỗi nhà hàng, bản thân cũng là đầu bếp ba sao, món ăn anh ta làm không phải muốn là có thể ăn, hôm nay chúng ta quả thật lời to!"
"Anh ấy là anh họ Thương Giới." Giang Tỉnh Tỉnh bổ sung, "Trước kia có nghe Thương Giới kể qua, người anh họ này say mê nấu ăn, từ nhỏ đã ra nước ngoài học ẩm thực Tây Âu, người trong nhà không đồng ý cho anh ta mở nhà hàng, bởi vậy khi ra nước ngoài cũng không ai giúp đỡ, chính anh ấy phải vừa học vừa đi làm, học rất giỏi, thi đậu chứng nhận đầu bếp ba sao. Sau khi trở về, anh ấy mở nhà hàng tiêu chuẩn đầu tiên ở thành phố Giang, tự mình đảm nhiệm chức đầu bếp trưởng, sau đó tự mình mở thêm chi nhánh, không cần một đồng của gia đình."
"Oa, đúng là chăm chỉ miệt mài quá, đều là con em nhà giàu, sinh ra trong hào môn vẫn có người biết cố gắng như vậy, cái này gọi là thể nghiệm cuộc sống của người nghèo!"
Giang Tỉnh Tỉnh nói: "Chị nghĩ tất cả đám con em nhà giàu đều quần áo lụa là sao, Thẩm Niệm Niệm có thể xem như trường hợp đặc biệt, chứ thật ra phần lớn con em nhà giàu, áp lực hơn so với người bình thường nhiều, giang sơn mà bậc cha chú giành được, toàn bộ đều dồn lên vai họ."
Nghĩ tới Thương Giới làm việc và nghỉ ngơi "sáng dậy sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó", Giang Tỉnh Tỉnh thực sự cảm nhận được, nếu không nỗ lực cố gắng sẽ không thể đứng bên cạnh anh.
Minh Cẩn vỗ vai Minh Giác, dạy dỗ cô ấy, "Nghe thấy chưa, thiếu gia nhà giàu còn nỗ lực như vậy, mấy cô gái nghèo như chúng ta không thể không cố gắng, cố gắng học tập cho tốt, sau này mới có tương lai."
Minh Giác cúi đầu, híp mắt nói: "Chị mới là người không hiểu."
Món Pháp được mang lên, có gan ngỗng rán tươi ngon, bánh thịt gà, hàu nướng rau bina phô mai [1] và súp hành kiểu Pháp [2], từ màu sắc đến hương vị, có thể cảm nhận được sự dụng tâm của người nấu, mỗi một món ăn đều đạt đến mức độ tinh tế, tuy hơi ít, nhưng càng thêm giá trị.
Người phục vụ mang đồ ăn lên, nói với ba người, "Những món ăn này là anh Thương tự mình làm cho quý khách, anh ấy cũng đặc biệt dặn dò, tặng một chai Lafite năm 82 để nhận lỗi vì sự cố ngày hôm nay."
Rượu vang được mang lên, Minh Cẩn mở to hai mắt, nhìn về phía Giang Tỉnh Tỉnh, "Lafite năm 82, chai này bao nhiêu chứ!"
Giang Tỉnh Tỉnh lắc đầu tỏ vẻ không biết, nhưng tuyệt đối là không ít.
"Mời chúng ta ăn cơm đã là nể tình, còn tặng rượu vang, chúng ta đâu biết anh ấy, sao lại đối xử với chúng ta tốt vậy." Minh Cẩn khó hiểu nói: "Tỉnh Tỉnh, anh ta có biết em là em dâu anh ta không?"
Giang Tỉnh Tỉnh lắc đầu, "Không biết, Thương Giới và anh ấy rất thân thiết, em không biết Thương Giới có kể với anh ấy về em không."
Minh Giác dịu dàng nói: "Không phải anh ấy nói mến mộ chị Tỉnh Tỉnh sao, nói không chừng... nhìn thấy thần tượng nên hào phóng một lần."
"Thôi đi." Giang Tỉnh Tỉnh nói: "Mấy lời khách khí mà thôi, chị chỉ là một tiểu minh tinh, sao có thể lọt vào mắt anh ấy."
Mấy người bàn tán xong, cũng ăn xong bữa cơm này, không để chuyện Thẩm Niệm Niệm vừa rồi ảnh hưởng đến tâm tình.
Tuy Thương Hoài Tranh nói anh ấy mời bữa này, nhưng anh ấy còn tặng rượu vang cho các cô, Minh Giác thừa dịp đi vệ sinh, lén đến quầy thu ngân trả tiền.
Dù sao hôm nay cũng là hai chị vì cô mà đi xem cosplay, vất vả cả ngày, cô cũng nên mời hai người bữa cơm.
Trước quầy thu ngân, người phục vụ lễ phép nói với cô, "Cô gái, anh Thương đã dặn dò, bàn của các cô được ghi dưới danh nghĩa của anh ấy, không cần phải tính tiền."
Minh Giác vốn không nói nhiều, cũng ít khi trao đổi với người lạ, bởi vậy, nói có phần ngập ngừng, ý không rõ ràng, "Vẫn nên... tính tiền đi."
"Cô gái, thật sự xin lỗi, anh Thương đã dặn dò rồi, chúng tôi không thể tính tiền được."
"Không phải, hôm nay là tôi mời, tôi đã đồng ý sẽ mời hai chị ấy rồi, cô cứ... chốt sổ sách đi, xin cô đó."
Nhân viên quầy thu ngân cũng rất khó xử, "Không được đâu, anh Thương sẽ mắng chúng tôi."
"Tôi có thể giúp gì cho cô không?"
Một giọng nói ôn hoà vang lên từ phía sau, Minh Giác quay đầu lại, thấy Thương Hoài Tranh đã thay đồng phục đầu bếp, mặc chiếc áo màu trắng sạch sẽ, cả người trông rất chỉnh tề, một tay tùy tiện đút túi quần, nở nụ cười nhìn cô.
Minh Giác nghĩ thầm, có phải người đàn ông nào của nhà họ Thương cũng có phong phạm của giới tinh anh không?
"Chuyện này..." Minh Giác nắm chặt ví tiền màu gạo, chần chờ, không biết nên nói gì.
Tim đập mạnh, mặt đỏ tai hồng, kể cả khi lên sân khấu cũng chưa bao giờ hồi hộp như lúc này...
Thương Hoài Trang vẫn kiên nhẫn nhìn cô, đợi cô đáp lời.
"Xin chào, tôi là.....tên là Minh Giác, sinh viên năm hai đại học thành phố Giang, năm nay 19 tuổi."
"Ồ?"
Từ từ! Vì sao cô lại tự giới thiệu, người ta còn chưa hỏi gì cả.
Thương Hoài Tranh mỉm cười, "Tôi là Thương Hoài Tranh, là đầu bếp kiêm ông chủ nhà hàng này, năm nay 32 tuổi."
Anh cũng tốt lắm, đáp lại lời giới thiệu vừa rồi của Minh Giác.
Vừa rồi mới nghe các chị thảo luận về anh, nên cô cũng không xa lạ gì.
Minh Giác thường hay nghe chị gái kể rằng, đàn ông ba mươi tuổi là một đóa hoa, rất có sức hút, cũng có phong độ.
Trước kia Minh Giác không hiểu ý của chị gái, cảm thấy đàn ông ba mươi tuổi đã là đàn ông trung niên, có cái gì tốt, bụng nhiều mỡ lại còn thô tục, hoàn toàn kém xa mấy anh chàng trẻ tuổi chơi bóng rổ ở trường. Hiện tại... Minh Giác hoàn toàn hiểu lời chị gái nói!
Đàn ông ba mươi tuổi là một đóa hoa, đóa hoa trước mặt cô đây, vừa thanh nhã lại vừa mê người, toàn thân đều là hơi thở trưởng thành nam tính.
"Xin chào, rất vui khi được làm quen... làm quen với anh."
"Tôi cũng rất vui khi được làm quen với cô." Thương Hoài Tranh tới gần, đôi mắt nhìn vào ví tiền của cô, "Cô Minh, bữa ăn hôm nay tôi mời."
"Không, như vậy không tốt." Minh Giác đỏ mặt nói: "Tôi đã đồng ý với chị gái rồi, phải mời."
Hai tai Minh Giác đỏ bừng, nắm chặt ví tiền trong tay, cúi đầu không biết làm sao.
Thương Hoài Tranh thấy cô căng thẳng như vậy, đại khái cũng hiểu được, đây là cô bé dễ xấu hổ, là một người đàn ông được dạy dỗ phải có phong độ đạo đức, hẳn không nên để phái nữ rơi vào hoàn cảnh xấu hổ, vì thế anh thỏa hiệp, nói...
"Như vậy đi, cô Minh, bữa này tôi đã nói mời, vậy cứ để tôi mời. Nếu cô Minh vẫn còn băn khoăn, vậy thì có qua có lại, khi nào đó mời tôi ăn cơm, Hoài Tranh tôi sẽ chờ."
Minh Giác nhẹ nhàng thở ra, gật đầu, sau đó vội vàng rời đi, trên đường còn suýt nữa đụng vào phục vụ bàn đang bê đồ ăn, cô cúi đầu xin lỗi, sau đó vội vàng chạy về chỗ chị gái.
Thương Hoài Tranh thấy dáng vẻ thất thố của cô, lắc đầu bất đắc dĩ.
Đúng là trẻ con.
Nữ nhân viên đứng trước quầy phục vụ thấy thế, cười trêu Thương Hoài Tranh, "Anh Thương, lại dám hẹn cô bé đó cùng ăn cơm, thật hiếm thấy nha!"
Đám phục vụ đã đi theo Thương Hoài Tranh từ lúc gây dựng sự nghiệp, cho nên rất quen thân với nhau, Thương Hoài Tranh ôn hòa, bình dị gần gũi, thỉnh thoảng cũng hay đùa giỡn với đám nhân viên.
"Chỉ là cho một bậc thang thôi." Thương Hoài Tranh đi tới quầy, vừa tìm giấy tờ vừa thản nhiên nói: "Ngay cả số điện thoại còn chưa cho."
"Mặt cô bé đã đỏ như trái cà chua, có thể nhớ số điện thoại anh sao, đáng lẽ anh Thương nên chủ động một chút, anh cũng đã ba mươi tuổi rồi, cứ ở vậy cũng không phải chuyện hay..."
Thương Hoài Tranh cuộn quyển sổ lại, đập nhẹ vào đầu nữ nhân viên, thản nhiên nói: "Còn xen vào chuyện của người khác, đã làm việc xong chưa?"
Nữ nhân viên lè lưỡi, "Cũng chỉ quan tâm anh thôi, nhà hàng chúng ta lớn như vậy, vẫn nên có nữ chủ nhân, đúng không?"
"Chỉ lo chuyện bao đồng." Thương Hoài Tranh không chút để ý nói, lại kìm lòng không được nhìn Minh Giác, cô đang nắm tay chị gái ra khỏi cửa, còn quay đầu lại nhìn anh, tầm mắt hai người chạm nhau.
Anh thoải mái mỉm cười với cô, mặt Minh Giác càng đỏ hơn, lúng túng vuốt tóc, giống như con thú nhỏ bị kinh sợ, vội vàng chạy đi.
Nữ nhân viên hừ một tiếng, "Tình yêu tựa như gió lốc, tôi đây không có chỗ trốn..."
Thương Hoài Tranh nhìn cô ấy, lẩm bẩm nói: "Người ta vẫn còn nhỏ."
Anh lớn hơn cô vài tuổi, cô còn đủ tuổi để làm con gái của anh, anh không tới mức cầm thú như vậy.
...
Buổi tối, Giang Tỉnh Tỉnh nằm trên giường đắp mặt nạ, kể cho Thương Giới nghe hôm nay tới nhà hàng tiêu chuẩn của anh họ.
"Anh ấy tự mình xuống bếp nấu cho bọn em, còn tặng thêm chai rượu."
Thương Giới đứng cạnh giá sách bằng gỗ lim, tùy tiện lấy một quyển sách, không chút để ý nói: "Không quen không biết, sao anh ấy lại tặng em rượu vang?"
"Có thể do em quá nổi tiếng, anh ấy còn nói thích 《Bạch Trú Chi Thành 》đấy."
Giang Tỉnh Tỉnh không nhắc tới Thẩm Niệm Niệm, cô không muốn nói tới người này trước mặt Thương Giới.
"Anh Hoài Tranh vốn say mê nấu nướng cùng mấy món ăn hiếm lạ, không hề quan tâm mấy chuyện khác, tặng em rượu vang, chắc là thấy em ăn ngon quá."
Giang Tỉnh Tỉnh nghĩ tới điều này, không biết rốt cuộc là anh đang khen hay đang chê cô.
"Cảm thấy phu nhân anh có sắc đẹp thay cơm thì cứ nói thẳng, còn quanh co lòng vòng như vậy, sợ người khác nghe không hiểu chắc."
"Anh đâu khen em, đừng có tưởng bở."
Thương Giới cười, cầm một quyển sách, ngồi xuống giường, cúi đầu giở xem, không để ý tới cô.
Giang Tỉnh Tỉnh đánh giá người đàn ông này, khuôn mặt sắc sảo, dưới ánh đèn điện, lông mi càng thêm cong dài, lúc anh im lặng đọc sách, trông nhã nhặn mà điềm tĩnh.
Đọc sách mà không chịu ngồi vào bàn, cứ phải lên giường ngồi, muốn gì chứ?
Vì thế Giang Tỉnh Tỉnh thẳng người, cũng cầm điện thoại lướt Weibo, không để ý tới anh nữa.
Hai người ngồi trên giường làm việc riêng, nửa tiếng sau, Giang Tỉnh Tỉnh vươn chân, đạp thắt lưng anh.
Thưởng Giới "hửm" một tiếng, vẫn không ngẩng đầu.
Giang Tỉnh Tỉnh đạp anh, "Em muốn ngủ."
"Ngủ ngon."
Thương Giới đứng dậy tắt đèn, ngồi vào bàn làm việc, mở đèn bàn nhỏ, chỉnh ánh sáng xuống mức thấp nhất.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của anh, Giang Tỉnh Tỉnh tức giận không nói nên lời, trong lòng thầm mắng, "Đồ móng lợn."
Đồ móng lợn còn đang đọc sách, lật một trang rồi lại một trang, thi thoảng lại còn lấy bút ra ghi chú.
Vợ ở ngay giường, thế mà trong mắt anh chỉ có sách.
Giang Tỉnh Tỉnh lăn hai vòng trên giường, cuối cùng tức giận ôm gối, nhanh chóng ra khỏi phòng.
"Sao thế?" Thương Giới ngẩng đầu hỏi.
"Có ánh sáng, không ngủ được, em sang phòng cho khách ngủ!"
"Được, ngủ ngon."
Còn dám chúc cô ngủ ngon!
Giang Tỉnh Tỉnh thở phì phò đi tới phòng cho khách, nặng nề đóng cửa lại.
Không bao lâu sau, trong bóng đêm, cửa phòng "két" một tiếng, mở ra.
Giang Tỉnh Tỉnh còn chưa ngủ, loáng thoáng cảm giác có người bế cô lên, cả người rơi vào cái ôm cứng cáp mà ấm áp.
Cô ôm cổ anh theo bản năng, mặt vùi vào cổ anh, mê man nói: "Đang ngủ."
"Đang ngủ sao còn nói chuyện."
"Nói mớ, ai cần anh lo."
Người đàn ông khinh bỉ "xùy" một tiếng, ôm cô về phòng ngủ chính.
Rơi xuống chiếc giường quen thuộc, Giang Tỉnh Tỉnh dần tỉnh táo, mơ mơ màng màng nói: "Anh không đọc sách nữa à?"
"Mệt, ngủ." Anh chui vào chăn, tắt đèn, bàn tay tiến tới thắt lưng cô, ôm cô ngủ.
Giang Tỉnh Tỉnh đẩy anh ra, lầu bầu nói: "Tự anh ngủ đi, còn bế em về làm gì."
Thương Giới xoa mái tóc mềm mại của cô, thấp giọng nói: "Có em bên cạnh mới ngủ ngon."
Cơn buồn ngủ của Giang Tỉnh Tỉnh đã tiêu tan rất nhiều, trong bóng đêm, cô xoay người, đối diện với đôi mắt sáng ngời của anh.
Có lẽ do bóng đêm quá mức nhu hòa, người không biết nói mấy lời âu yếm như Thương Giới, nay cũng có lúc trở nên dịu dàng...
"Tỉnh Tỉnh, em sẽ luôn ở bên cạnh anh đúng không?"
Giang Tỉnh Tỉnh đưa tay vuốt ve má anh, thuận thế đi xuống, chạm vào cái cằm lún phún râu.
Anh cầm tay cô, hôn phớt qua, "Cuộc sống của anh không có gì thú vị, không biết dỗ em vui vẻ, lúc nào cũng bận rộn làm việc, ngay cả đi xem phim cũng phải để em chờ. Rất nhiều lời chôn trong lòng không thể nói ra, thật sự không phải người yêu hay người chồng tốt, khác xa với Thương Giới mà em đồng ý kết hôn."
"Nếu..."
Anh ngừng lại, giống như đang sắp xếp câu chữ.
"Nếu em cảm thấy thất vọng hoặc không vui, nhất định phải nói cho anh biết, hôn nhân là lựa chọn của cả hai, em có quyền đồng ý, cũng có quyền từ chối."
Trong bóng đêm, Giang Tỉnh Tỉnh thấy ánh mắt chân thành của anh, vừa cảm động lại vừa buồn cười, cô nhéo mặt anh, "Sao trước kia không phát hiện ra anh lại ngốc như vậy!"
Thương Giới bị nhéo hơi đau, không khỏi nhíu mày, "Đang đàm phán hòa bình, động thủ làm gì?"
Còn đàm phán hòa bình, thật sự bị anh làm tức chết rồi.
"Thương Giới, anh biết không, hôn nhân là cả một hành trình dài, có lẽ chúng ta sẽ vì bất đồng quan điểm mà cãi nhau, cũng sẽ có chút chuyện lông gà vỏ tỏi, ví dụ như anh không cho em xem TV, lướt điện thoại khi đang ăn nên em dỗi, nhưng tất cả vấn đề đều không ngăn cản được một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Em yêu anh, hơn nữa là sẽ mãi yêu anh."
Lúc cô nói ra ba chữ "em yêu anh", Thương Giới sửng sốt hồi lâu, sau đó là vẻ mặt là lạ mà Giang Tỉnh Tỉnh chưa từng thấy bao giờ.
Giang Tỉnh Tỉnh cảm thấy, người đàn ông cổ hủ bảo thủ này đã bị ba chữ kia dọa sợ.
Điều kỳ quặc hơn là, nhân cách thứ hai suốt ngày nói ba chữ này, cả ngày đều nói, nói nhiều tới mức lỗ tai cô sắp mọc kén.
Đối với nhân cách thứ nhất, dù là tình cảm hay cảm xúc cũng rất kiềm chế, cả người trầm tính.
Tuy rằng hướng nội, nhưng anh tuyệt đối là người có năng lực, miệng anh không thể dỗ phụ nữ vui vẻ, nhưng anh có thể dốc sức làm.
Cả buổi tối hôm đó, Giang Tỉnh Tỉnh như sắp chết tới nơi, cô thề về sau tuyệt đối sẽ không nói ba chữ này với Thương Giới trên giường.
Giống như nghiện, trong lúc mồ hôi như mưa, anh luôn nói bên tai cô, muốn cô gọi tên anh, nói ba chữ kia.
Mấu chốt là anh còn rất phong độ, đặc biệt lễ phép, cho nên Giang Tỉnh Tỉnh không thể nào từ chối, chỉ có thể cắn răng thở dốc, thỏa mãn nguyện vọng của anh.
Đêm nay Thương Giới rất hưng phấn, sau khi thỏa mãn xong, anh ôm cả người không còn sức của cô, hôn nhẹ lên hai má đỏ hồng.
"Em thật đáng yêu."
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Cầm thú.
__________
[1] Hình ảnh hàu nướng rau bina phô mai:
Video hướng dẫn làm hàu nướng rau bina phô mai:
https://www.youtube.com/watch?v=spUYQvmexWY
[2] Hình ảnh súp hành kiểu Pháp:
Video hướng dẫn làm súp hành kiểu Pháp:
https://www.youtube.com/watch?v=liQY9Oca1gE