Anh Chỉ Là Một

Chương 41: Phần thưởng




Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Hôm nay là cảnh quay nữ chính của《 Điềm Chanh 》rơi xuống nước.

A Chanh biết nam thần cô vẫn thầm thích – Ôn Dĩ Nhiên đã thích người khác, cô gái này chính là bạn tốt nhất của A Chanh – Lâm Thư. A Chanh hẹn Lâm Thư tới bờ sông, muốn hỏi cô ấy xem, nếu Lâm Thư cũng thích Ôn Dĩ Nhiên, cô sẽ chủ động từ bỏ.

Nhưng lúc này lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Lâm Thư có địch ý với A Chanh. Lúc A Chanh hỏi, cảm xúc của Lâm Thư trở nên kích động, trong lúc tranh chấp, Lâm Thư vô ý rơi xuống nước.

A Chanh thấy thế, liều mạng nhảy xuống nước cứu Lâm Thư lên.

Mọi chuyện chỉ diễn ra ngắn ngủi có mười phút, nhưng cảnh quay hơn mười phút này, diễn cũng không dễ dàng.

Tuy Giang Tỉnh Tỉnh biết bơi, nhưng cô không thích xuống nước, đương nhiên là do cơ thể có tính hàn, rất dễ bị cảm, thứ hai là do kĩ năng bơi lội của cô cũng không tốt.

Bởi vì cảnh diễn này, Giang Tỉnh Tỉnh còn tìm thầy tham gia một khóa học bơi, tuy kĩ thuật không tốt, nhưng để ứng phó với cảnh diễn thì như vậy là đủ.

...

Hôm nay không có ánh mặt trời, bầu trời một màu âm u, gió nhẹ khẽ thổi qua vườn cây ven hồ, từng ngọn cỏ nhấp nhô lên xuống.

Hai nữ sinh đứng bên hồ nói chuyện.

"A Chanh, mình không ngờ đàn anh Ôn Dĩ Nhiên lại thổ lộ với mình, bình thường mình không hề nói chuyện với anh ấy."

Đáy mắt A Chanh có sự mất mát, trong mất mát cũng có một phần ghen tỵ, "Cậu có thích anh ấy không?"

Trong mắt Lâm Thư có ánh sáng, "Nam sinh xuất sắc như Ôn Dĩ Nhiên, có ai mà không thích chứ."

A Chanh nắm chặt tay, ánh mặt vừa ghen tỵ vừa đau lòng, thông qua đôi mắt, truyền tải cảm xúc.

Cô không kích động, cũng không ôm đầu khóc rống, chỉ yên lặng, đau đớn trong im ắng, so với phát tiết mọi cảm xúc, càng lay động người xem hơn.

Ngay cả đạo diễn cũng không nhịn được mà tán thưởng kĩ năng diễn xuất của Giang Tỉnh Tỉnh.

Diễn viên mới thường diễn loại cảm xúc đau đớn và kiềm chế không đến nơi đến chốn, vậy nên diễn cũng chỉ được vẻ bề ngoài. Nhưng Giang Tỉnh Tỉnh có thể nắm được sự tinh túy, đôi mắt trong veo của cô lay động lòng người, giống như biết nói!

Camera quay chính diện mặt Giang Tỉnh Tỉnh vài giây, sau khi thu được cảm xúc của cô rồi, máy quay chậm rãi lùi về phía sau.

Hai cô gái ở bên hồ xảy ra tranh chấp, dựa theo kịch bản, Lâm Thư vô ý rơi xuống nước, mà Giang Tỉnh Tỉnh nhảy xuống cứu cô ấy, bạn thân của Lâm Thư – Kiều Gia, lại chỉ ở trên bờ kêu cứu.

"Ôi trời ơi! Giang Tỉnh Tỉnh đẩy Lâm Thư xuống hồ! Mọi người mau tới đây, Giang Tỉnh Tỉnh giết người!"

Vai diễn Kiều Gia chính là người lúc trước đi thử vai nữ số một, Tống Kiều Kiều.

"Giang Tỉnh Tỉnh giết người, cứu mạng!"

"Cắt!"

Đạo diễn kêu dừng lại, quát Tống Kiều Kiều, "Vừa rồi cô gọi tên ai đấy!"

Lúc này Tống Kiều Kiều mới chợt nhớ ra, "Ôi chao, đạo diễn, cô xem tôi này... Tôi căng thẳng quá, gọi sai tên, phải là A Chanh chứ không phải Giang Tỉnh Tỉnh."

Sắc mặt đạo diễn lạnh lẽo, nói: "Diễn lại một lần nữa!"

Vì thế Giang Tỉnh Tỉnh và Lâm Thư lại xuống nước, Lâm Thư cố gắng giãy dụa, Giang Tỉnh Tỉnh cầm lấy cổ tay cô ấy, kéo cô ấy lên bờ.

"Ôi trời! A Chanh đẩy Lâm Thư xuống hồ! Mọi người mau tới đây, A Chanh giết người!"

"Ngừng, ngừng, ngừng!" Đạo diễn kêu cắt lần thứ hai, "Cái gì mà "ôi trời!", gặp phải cảnh người ta rơi xuống nước, còn ra vẻ dễ thương thêm lời! Đến lời thoại cũng không học thuộc, sao có thể làm diễn viên giỏi được!"

"Vâng, vâng. Đạo diễn, tôi sai rồi... cô cho tôi thêm một cơ hội nữa, nhất định sẽ diễn tốt." Tống Kiều Kiều liên tục giải thích, nhưng vẻ mặt không hề có ý hối lỗi chút nào.

Cô ta nhìn Giang Tỉnh Tỉnh đang ướt sũng, khóe mắt có ý cười.

Tuy hiện tại đang là mùa hè, nhưng hôm nay không có ánh nắng, còn có gió thổi bên hồ, Giang Tỉnh Tỉnh mặc quần áo xuống nước, hiện tại quần áo dính chặt vào người.

Gió thổi qua, cô nhịn không được mà hắt xì, mũi cũng ửng đỏ.

Làm một diễn viên chuyên nghiệp, chỉ cần đạo diễn kêu bắt đầu, Giang Tỉnh Tỉnh có thể lập tức tiến vào trạng thái diễn, diễn lại cảnh vừa rồi thêm một lần nữa.

Tống Kiều Kiều tiếp tục hô to, "Trời ơi! A Chanh đẩy Lâm Thư xuống hồ! Mọi người mau tới đây, A Chanh giết người!"

Cô ta còn chưa dứt lời đã bật cười, "Ôi không được rồi, tôi vừa nói vừa cười."

Giang Tỉnh Tỉnh buông tay Lâm Thư ra, nửa người đứng trong nước, không kiên nhẫn nhìn Tống Kiều Kiều.

Đương nhiên, cảnh này lại bị hủy.

Tống Kiều Kiều: "Thật là có lỗi với đạo diễn, tôi không nhịn được."

Đạo diễn nổi trận lôi đình, chỉ thẳng mặt Tống Kiều Kiều mắng, "Rốt cuộc là cô có biết diễn hay không, nếu không muốn diễn, tôi đổi người khác, cũng chỉ là vai phụ phối hợp diễn mà thôi, nếu cô không muốn diễn, nghỉ diễn đi."

"Đạo diễn, nhất định tôi sẽ diễn tốt... cô cho tôi một cơ hội nữa đi."

"Một lần cuối, nếu không được thì đổi người!"

Giang Tỉnh Tỉnh hắt xì vài cái, nhân viên tiến đến muốn choàng thêm cho cô chiếc áo để giữ ấm, Giang Tỉnh Tỉnh lại lắc đầu, "Quay phim trước đã, đừng để chậm trễ tiến độ."

Cô lại xuống nước một lần nữa, lúc này Tống Kiều Kiều cũng không làm thêm trò gì, dù sao đạo diễn cũng đã tức giận. Đây là lần đầu cô ta diễn, nếu như thực sự hãm hại Giang Tỉnh Tỉnh, mất nhiều hơn được.

...

Người bên hồ xôn xao, không ít học sinh tới vây xem, A Chanh ướt sũng kéo Lâm Thư lên bờ, lấy điện thoại gọi 120.

Lâm Thư không uống nhiều nước, nhưng lại sợ hãi, cả người run rẩy đứng không vững.

Tống Kiều Kiều diễn vai Kiều Gia, lớn tiếng nói, "Mọi người mau tới xem, con lợn béo khó coi nhìn nhiều cũng đau mắt này, biết Ôn Dĩ Nhiên thích Lâm Thư liền đẩy cô ấy xuống hồ, muốn giết chết cô ấy!"

A Chanh cũng không cãi lại cho mình, thân thiết hỏi Lâm Thư, "Cậu sao rồi, có khỏe không?"

Lâm Thư không trả lời, tiếp tục sắm vai yếu ớt bị hại.

Đúng lúc này, Ôn Dĩ Nhiên biết được tin tức, vội vàng chạy tới, một tay đẩy A Chanh ra, kéo Lâm Thư về phía mình, thân mật hỏi cô ta, "Em có sao không? Sao lại rơi xuống nước? Em không biết bơi, nếu có chuyện gì thì làm sao bây giờ?"

Lâm Thư oan ức, mắt cũng đỏ lên, "Dĩ Nhiên."

"Đừng sợ, có anh ở đây." Ôn Dĩ Nhiên cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người Lâm Thư, "Lạnh không?"

"Có anh ở đây, em không thấy lạnh."

Không ai để ý lúc này A Chanh cũng ướt sũng toàn thân.

Lâm Thư ngẩng đầu, nhìn A Chanh, dịu dàng nói: "Là em với cậu ấy cãi nhau, A Chanh nhất thời vung tay, em tin là cậu ấy không cố ý..."

Lời này vừa nói ra, Ôn Dĩ Nhiên nhìn sang A Chanh, ánh mắt lập tức trở nên chán ghét.

Nghe vậy, A Chanh mở to hai mắt, khó có thể tin, người hay giúp đỡ mọi người như Lâm Thư có thể trợn mắt nói dối.

"Lâm Thư, là cậu không cẩn thận ngã xuống hồ, mình nhảy xuống cứu cậu, sao cậu có thể nói như vậy!"

Lâm Thư tựa đầu vào vai Ôn Dĩ Nhiên, cúi đầu, thấp giọng nói: "Coi như là mình không cẩn thận, quên đi, không nói chuyện này nữa, cũng phải cảm ơn A Chanh đã cứu mình."

"Tôi không đẩy cậu ấy! Không phải tôi!"

Đối với ánh mắt khiển tránh của mọi người, A Chanh không nhịn được mà run rẩy.

Giang Tỉnh Tỉnh toát ra được nỗi tuyệt vọng của A Chanh, phẫn nộ của A Chanh chính là phẫn nộ của cô, oan ức của A Chanh cũng là oan ức của cô.

Mà so sánh với cô, cho dù là Ôn Dĩ Nhiên hay Lâm Thư, kĩ năng diễn vẫn có phần thiếu sót.

Diễn vai A Chanh sống động như thật, đây chính là kĩ năng diễn của cô.

Đúng lúc này, Hạ Giới chạy tới, vội cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người A Chanh.

"Hạ Giới..."

Hạ Giới hung dữ trừng mắt nhìn mọi người, "Tránh ra."

Cậu dắt A Chanh đi.

Lúc này, Ôn Dĩ Nhiên nói: "Đây người khác xuống hồ, không phải nên giải thích gì sao?"

Hạ Giới tức giận nói: "Sau này anh sẽ hối hận!"

Lúc bị mọi người nghi ngờ, A Chanh không hề rơi nước mắt, nhưng khi Hạ Giới vỗ lưng an ủi cô, dỗ cô vui vẻ, A Chanh lại không nhịn được, bật khóc.

Đây là bước ngoặt tình cảm của A Chanh, bắt đầu từ hôm đó, cô không còn thích Ôn Dĩ Nhiên nữa, cho nên cảnh diễn này vô cùng quan trọng.

Giang Tỉnh Tỉnh không khiến đạo diễn thất vọng, diễn vô cùng hoàn hảo.

Nhưng sau khi diễn xong, Giang Tỉnh Tỉnh không bất ngờ mà bị cảm, đoàn làm phim cho cô nghỉ vài ngày, để cô nghỉ ngơi thật tốt.

...

Ở phía bên kia đại dương, Thương Giới vừa mới tham gia một hội nghị hợp tác thương mại do chính phủ tổ chức, sau khi biết tin Giang Tỉnh Tỉnh sinh bệnh, anh từ chối tham gia buổi hội đàm, lập tức chạy tới sân bay.

Trên đường, anh nghi ngờ hỏi Lâm Xuyên, "Thân thể cô ấy rất tốt, sao tự dưng lại bị cảm?"

Lâm Xuyên hỏi thăm rõ ràng, lúc Thương Giới lên phi cơ, anh ấy đã thu thập xong tin tức, "Lúc ấy xảy ra chút chuyện."

Thương Giới liếc mắt về phía anh ấy, anh ấy lập tức nói: "Lúc đó diễn cùng một nữ phụ, cô ta NG mấy lần, nghe nhân viên đoàn làm phim nói, chắc... chắc là cô ta cố tình NG, khiến phu nhân bị cảm, bởi vì quan hệ giữa cô ta và phu nhân không tốt."

Áp suất xung quanh Thương Giới giảm xuống hai, ba độ, sắc mặt lạnh lẽo.

Lâm Xuyên nóng lòng nhìn sang Thương Giới, "Đương nhiên đây chỉ là suy đoán, không hề có bằng chứng xác thực."

Thương Giới im lặng không nói gì, Lâm Xuyên đoán là anh không quan tâm, nhưng suy nghĩ này tồn tại chưa được bao lâu, liền nghe thấy anh lạnh giọng nói: "Nếu đã không biết diễn, vậy thì cả đời này đừng để cô ta diễn nữa."

Lâm Xuyên run rẩy, lập tức nói: "Vâng, tôi đi làm ngay."

Đương nhiên Giang Tỉnh Tỉnh không biết người chồng thần thông quảng đại kia của cô mới chỉ búng hai ngón tay, đã nhổ được cây gai trước mặt cô.

Suốt hai ngày nghỉ dưỡng bệnh, cô ngủ tới khi trời tối đen, Minh Cẩn và Giang Trí đã qua thăm một lần, mua thuốc cho cô. Nhưng bệnh tình không hề thuyên giảm, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.

"Cốc cốc", tiếng gõ cửa liên tiếp vang lên, Giang Tỉnh Tỉnh nặng nề bước tới, mở cửa phòng.

"Tới đây, đừng gõ nữa, cửa sắp bị gõ thủng tới nơi rồi."

Người đàn ông đứng cạnh cửa thở hồng hộc, lồng ngực không ngừng phập phồng, sắc mặt tối sầm như mây đen ngoài trời.

"Ủa?" Sao vị đại gia này về rồi?

Sau khi xuống máy bay, Thương Giới nhanh chóng rời sân bay để tới dây, thậm chí chưa kịp thay quần áo, vẫn mặc tây trang và caravat nghiêm chỉnh, vẫn là dáng vẻ của phần tử tinh anh.

"Anh về rồi à, hôm nay là ngày bao nhiêu, không phải anh nói đi gần nửa tháng sao, em ngủ bao lâu rồi?"

Hay lắm, đến việc mình bị bệnh bao nhiêu ngày rồi cũng không biết, sắc mặt Thương Giới càng thêm khó coi.

Muốn mắng cô, nhưng lại không nỡ.

Đầu tóc cô lộn xộn, bởi vì đang ngủ, đôi mắt sưng vù, cái mũi đỏ bừng, bên trong còn nhét hai mẩu giấy vệ sinh.

Vô cùng đáng thương.

Thương Giới mềm lòng, nâng mặt cô lên, dí sát trán của cô để đo nhiệt độ.

"Hơi sốt, mau uống thuốc."

"À..."

Nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô của anh tới gần, khuôn mặt của Giang Tỉnh Tỉnh cũng sắp bừng cháy.

Thật đẹp trai nha.

Cô nhắm mắt lại muốn hôn, nhưng không kịp đề phòng, Thương Giới đã kéo hai mẩu giấy vệ sinh trong mũi cô ra.

"Soạt", nước mũi kéo ra theo.

Giang Tỉnh Tỉnh:...

Con mẹ nó tên đại gia này! Không muốn cho cô được làm tiểu tiên nữ xinh đẹp sao?

Thương Giới xoay người vào phòng bếp đun nước, muốn để cô uống thuốc.

"Sao bị bệnh mà không nói với anh?"

Sắc mặt của anh rất khó coi, giọng nói cũng trầm thấp đáng sợ, "Em coi anh là gì?"

Giang Tỉnh Tỉnh nắm lấy váy ngủ của mình, thấp thỏm nhìn anh, "Sáng hôm qua em vẫn còn thấy anh trên TV, anh tham gia hội nghị thương mại quốc tế, em đoán là anh rất bận..."

Thương Giới bưng chén thuốc nóng hầm hập lại gần, Giang Tỉnh Tỉnh muốn cầm lấy, nhưng anh không đưa cho cô, thản nhiên nói: "Há miệng."

Giang Tỉnh Tỉnh nghe lời mở miệng ra, tay anh đưa chén thuốc đến gần.

"Ưm, nóng..."

Thương Giới nhẹ nhàng thổi một lúc, chén thuốc chỉ còn hơi ấm, nói với cô: "Tranh thủ khi còn nóng."

Giang Tỉnh Tỉnh ngoan ngoãn uống thuốc, đôi mắt trong veo nhìn anh.

"Anh về đột ngột quá, mọi chuyện đã giải quyết xong chưa?"

"Xong rồi."

"Hả? Báo chí nói anh còn phải tham gia hội nghị thêm mấy ngày nữa, sao anh lại về?"

"Không vì cái gì hết."

"Không phải là nhớ em nên mới quay về chứ?"

"Em nghĩ nhiều rồi."

"À." Giang Tỉnh Tỉnh thức thời im lặng.

Uống thuốc xong, Thương Giới đỡ cô lên giường, "Ngủ một lát đi, nếu tỉnh dậy mà vẫn chưa khỏe thì phải đi bệnh viện."

Giang Tỉnh Tỉnh ngoan ngoãn lên giường, lấy chăn trùm kín người, chỉ lộ ra đôi mắt to, chớp chớp nhìn anh.

"Cho nên đúng là vì em nên mới cấp tốc trở về?"

Thương Giới nhéo mũi cô, mặt không chút thay đổi, nói: "Đừng nghĩ nhiều."

"Em cảm thấy đúng là như thế."

Thương Giới trùm kín chăn cho cô, ra lệnh, "Nhắm mắt lại, ngủ đi."

Giang Tỉnh Tỉnh vẫn không muốn nhắm mắt, quyến luyến nhìn khuôn mặt khôi ngô kia, trái tim mềm mại, "Anh có thích em chút nào không?"

Thương Giới không muốn trả lời vấn đề này, mất tự nhiên quay mặt đi, nói: "Không..."

"Thật sự không có sao, vậy sao anh lại quan tâm em?"

"Em là vợ anh, chăm sóc em là nghĩa vụ của anh."

"Một chút cũng không có?"

Thương Giới rất ít khi thừa nhận tình cảm của mình, nhất là nói trắng ra như vậy.

Mọi việc đều giữ trong lòng, không để lộ ra bên ngoài, chính là cách sống của anh.

"Nhưng em thích anh." Giọng cô nhỏ dần, "Nếu anh có thích em chút nào đó, nhớ phải nói cho em."

Thương Giới xác định cô đã ngủ rồi, cũng lên giường, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng từ phía sau, để cho cô ngủ say.

Không phải anh không muốn thừa nhận, anh không hề thích cô "một chút", mà là thực sự rất thích cô.

Thương Giới đã mệt mỏi nhiều ngày, giờ giấc bị đảo lộn, cho nên giờ anh cũng đi ngủ.

Lúc sau anh lại bị chính cô gái trong lòng làm cho tỉnh giấc.

Giang Tỉnh Tỉnh nhắm mắt, tay nắm chặt ngón trỏ anh, dùng rất nhiều sức. Thương Giới có thể cảm nhận được độ ấm của bàn tay cô, thậm chí còn ra rất nhiều mồ hôi.

"Anh đừng sợ! Đừng sợ!" Giang Tỉnh Tỉnh nắm chặt tay anh, giống như đang gặp phải ác mộng.

Cô nhíu chặt mày, trên trán có mồ hôi, vẻ mặt kinh hoàng, "Em dẫn anh ra ngoài, đừng sợ."

Thương Giới vỗ mặt cô, "Tỉnh Tỉnh."

Nhưng anh vừa đụng tới làn da của cô liền cảm giác không ổn, cô đang sốt cao!

Thương Giới ngồi dậy, nhanh chóng khoác áo vest ngoài vào, trực tiếp bế cô lên, đi thẳng xuống tầng.

Ý thức của Giang Tỉnh Tỉnh dần khôi phục, đầu vẫn hỗn loạn, ngẩng đầu liền thấy cổ của anh, trên cằm có lún phún râu.

Cô nhìn vào yết hầu của anh, yếu ớt nói: "Anh đủ chưa?"

"Sắp tới rồi, em kiên trì một chút." Thương Giới ôm cô, điên cuồng chạy tới bệnh viện gần nhất.

Giang Tỉnh Tỉnh đang vô cùng khó chịu, hổn hển nói: "Ông xã, em không thoải mái, anh đừng có làm bậy."

Thương Giới:...

Rốt cuộc cô nghĩ anh đang làm gì!

"Anh là đồ cầm thú." Cô đánh giá một câu, "Người ta đang ốm... cũng không buông tha, nếu em chết, có phải anh cũng muốn... thừa dịp còn ấm..."

Nếu cô không sốt, người nào đó thực sự muốn ném cô xuống đường.

"Câm miệng."

"Hừ."

Bệnh viện cách đấy không xa, đi cũng chỉ mất 1km, Thương Giới ôm cô vào phòng khám, "Bác sĩ, mau tới khám cho cô ấy."

Vài hộ lý chạy tới, đưa Giang Tỉnh Tỉnh vào phòng bệnh, sốt cao không giảm, cần phải lập tức tiêm thuốc.

Giang Tỉnh Tỉnh dần tỉnh lại, mơ màng nhìn thấy bác sĩ đang cầm ống kim tiêm, sợ tới mức hồn vía lên mây, liên tiếp lui về phía sau, "Mẹ ơi! Không cần! Không tiêm!"

Thương Giới nhẹ nhàng trấn an, "Không tiêm sẽ không hạ sốt được."

Giang Tỉnh Tỉnh không dám nhìn ống tiêm dài nhọn kia, nắm chặt ống tay áo của Thương Giới, cầu xin, "Em sợ đau! Không tiêm! Em ghét tiêm!"

Thương Giới không thể lí giải nổi hội chứng sợ tiêm của con gái, anh chỉ có thể nhẫn nại giải thích cho cô, "Không tiêm sẽ không thể hạ sốt, đầu óc nóng quá sẽ cháy, trở thành kẻ nhược trí."

Anh sờ đầu cô, "Vốn đã không thông minh, vẫn nên tìm cách hạ sốt sẽ tốt hơn."

Bác sĩ:...

Xin hỏi anh làm sao theo đuổi phu nhân nhà anh?

"Bà đây sợ."

"Thật ra cũng không đau lắm, như bị kiến cắn thôi."

"Không tin!"

Trong mắt Giang Tỉnh Tỉnh tràn ngập vẻ sợ hãi, liều mạng giãy dụa, không chịu để bác sĩ tới gần, thậm chí còn rớt nước mắt, "Em ghét tiêm. Anh Thương, em xin anh đấy!"

"Thật sự không đau đâu, nếu em còn như vậy......"

Vị bác sĩ nữ đeo khẩu trang, bất đắc dĩ nói: "Nếu không thì anh dỗ vợ mình đi."

Dỗ phụ nữ?

Thương Giới nhíu mày, cái này anh không biết, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Lần công tác này anh có mua túi xách Hermes phiên bản giới hạn toàn cầu, tiêm xong chúng ta về nhà xem túi được không?"

Bác sĩ:...

Túi xách có thể trị bách bệnh sao?

Anh nhẹ nhàng kéo cô lại gần, Giang Tỉnh Tỉnh tựa như bạch tuộc tám chân, ôm chặt cổ anh.

"A! Đau quá!"

Thương Giới bất đắc dĩ nói: "Còn chưa có tiêm đâu."

"A, đau đau đau."

"Đừng kêu nữa." Thương Giới nhẹ nhàng vỗ, dịu dàng nói: "Đúng rồi, không phải muốn đi xem phim sao, gần đây có phim điện ảnh nào hay không?"

Giang Tỉnh Tỉnh run giọng nói: "Có bộ phim Marvel, em muốn đi xem."

"Được, chờ em hạ sốt, chúng ta đi xem."

Lúc anh nói chuyện, nhẹ nhàng kéo quần của cô xuống, lộ ra một mảnh da thịt, đồng thời liếc nhìn bác sĩ.

Xoa cồn lên mông cô, Giang Tỉnh Tỉnh nhìn Thương Giới, bất đắc dĩ nói: "Cho nên em làm bộ đáng thương vậy rồi, anh cũng không nghĩ tới việc hôn em sao?"

Thương Giới:...

Một cái hôn có thể giải quyết tất cả, cũng không tính là chuyện gì lớn.

Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô.

Ngượng tới nỗi hai tai đỏ bừng.

Đồng thời với loại sinh vật tên là phái nữ này, Thương Giới cảm thấy thật bất đắc dĩ.

Bác sĩ rút ống tiêm ra, cười nói: "Tốt rồi, cô nghỉ ngơi trước đi, còn anh đi theo tôi, nộp viện phí và lấy thuốc."

Giang Tỉnh Tỉnh nắm tay áo anh, vẻ mặt không muốn rời xa.

Thương Giới xoa đầu cô, "Ngủ một lát đi."

Đợi anh đi rồi, hộ lý thu dọn thuốc trên bàn, đỡ Giang Tỉnh Tỉnh nằm xuống, cực kì hâm mộ nói: "Ông xã của cô thật tốt, còn đẹp trai như vậy, cái gì cũng theo ý cô, cô thật có phúc."

Giang Tỉnh Tỉnh ngoan ngoãn nằm xuống, đầu óc dần thanh tỉnh, nhớ lại mấy chuyện lúc nãy mình làm, cảm giác không chịu được chính bản thân mình.

Cô ngượng ngùng nói: "Anh ấy rất nghiêm túc, tôi đùa anh ấy một chút, khiến cô chê cười rồi."

Hộ lý nói: "Chuyện này rất bình thường, lúc chúng tôi làm việc ở bệnh viên cũng thấy không ít, nhưng ông xã của cô đối xử với cô rất tốt, vậy nên mới có thể dỗ như vậy, có không ít ông chồng không nóng không lạnh, ngay cả vợ sinh con cũng không thấy dỗ dành gì!"

Giang Tỉnh im lặng, cho nên cái này gọi là được chiều sinh hư sao?

Giời cô không còn sợ gì nữa, ỷ vào việc anh thích mình mà bay lên tận trời cao.

Sau khi Thương Giới trở về, vội vàng rót nước cho Giang Tỉnh Tỉnh uống thuốc, đôi mắt đen láy của cô nhìn bóng dáng anh đi đi lại lại.

"Đây là lần đầu tiên giám đốc Thương hầu hạ người khác sao?"

Thương Giới ngẫm nghĩ, xác thực: "Ừ."

"Ôi, thật vinh hạnh."

Thương Giới mang cốc nước ấm lại gần, trong lòng bàn tay là mấy viên thuốc trắng, trong đó có thuốc ngậm rất đắng.

"Nghe lời, uống đi."

Giang Tỉnh Tỉnh ngửi ngửi, nhíu mày, nói: "Đắng."

"Có thuốc nào mà không đắng đâu, há miệng."

Giang Tỉnh Tỉnh bịt mũi, nuốt hết mấy viên thuốc anh đang cầm, đầu lưỡi nóng bỏng lưu lại nơi lòng bàn tay lạnh lẽo, khiến trái tim anh ngứa ngáy.

Giang Tỉnh Tỉnh híp mắt, nhíu mày, vẻ mặt nhăn nhó, cố ngậm thuốc, "Mau! Nước đâu! Đắng quá!"

"Đâu có đến mức như vậy." Thương Giới đưa nước cho cô, "Cũng đâu phải ăn thuốc."

"Đắng thật mà." Giang Tỉnh Tỉnh hé miệng, "Đắng quá."

Thương Giới đã sớm có chuẩn bị, lấy kẹo mút ra, xé lớp vỏ, đưa tới trước mặt Giang Tỉnh Tỉnh, "Thưởng này."

"Oa." Giang Tỉnh Tỉnh bất ngờ không thôi, nhanh cướp lấy, không ngờ chỉ nắm được khoảng không, Thương Giới trực tiếp cho kẹo vào miệng, quai hàm lập tức phồng to.

Giang Tỉnh Tỉnh tức tối nhìn anh, "Trêu em có vui không?"

"Anh thấy rất vui." Thương Giới nói xong, khóe môi nhếch lên, đặt tay sau gáy cô, hôn cô, dùng lưỡi đẩy kẹo ngọt sang.

"Đây mới là phần thưởng."