Anh Chỉ Là Một

Chương 13: Uống chút rượu




Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Giang Tỉnh Tỉnh chỉnh vòi hoa sen lên mức lớn nhất, dòng nước ấm áp chảy xuống toàn thân, cô vuốt ve da thịt mềm mại của mình, nhìn hình bóng mình qua chiếc gương.

Trên gương là làn sương mỏng, phản chiếu mơ hồ thân ảnh của người phụ nữ, cô giơ tay ra, chạm vào bóng dáng đó, lộ ra phần xương quai xanh hẹp dài xinh đẹp.

Lúc còn nhỏ, mỗi khi tắm, Giang Tỉnh Tỉnh sẽ đứng trước gương đánh giá cơ thể của mình, nhìn mình từ từ phát triển, dần dần thành thục, cuối cùng trở thành một người phụ nữ.

Cô yêu thích từng tấc da thịt trên cơ thể mình, cho dù vết sẹo khiến cho cô phải chịu ngàn vạn đau khổ và khinh bỉ, cô vẫn thích nó.

Không ai yêu thương cô, chỉ có cô yêu thương chính bản thân mình.

Mà tối nay, thân thể này sẽ phải trao cho một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.

Thật ra Giang Tỉnh Tỉnh không phải người bảo thủ, cô ở trong giới showbiz hỗn loạn, đã nhìn quen những cuộc giao dịch tiền tài, tuy cô khinh thường, nhưng cũng không đạo đức đến nỗi khiển trách người ta, dù sao thì ai cũng sống không dễ dàng, vì thực hiện ước mơ của bản thân mình, họ có quyền sử dụng cơ thể của họ.

Nếu không phải vì tiền đồ của bản thân, cô đâu phải cẩn thận lấy lòng người đàn ông kia.

Nếu như anh ta không phải Thương Giới, mà thật sử là một kẻ lang thang, liệu cô có thuận theo anh ta không?

Đương nhiên là không.

Từ nhỏ Giang Tỉnh Tỉnh đã nếm nhiều đau khổ, đã té ngã nhiều lần, cô biết có rất nhiều chuyện, chỉ dựa vào sức lực của mình thì không thể thành công, vì cô quá yếu ớt.

Hiện tại Thương Giới là cọng rơm cứu mạng của cô, chuyện quan trọng nhất là cô phải bám chặt anh.

Giang Tỉnh Tỉnh đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy người đàn ông kia đứng ngoài cửa, bóng dáng anh cao lớn qua làn hơi nước mờ mờ.

Giang Tỉnh Tỉnh hơi hoảng sợ, "Anh đừng có vào."

Ngoài cửa vang lên tiếng cười lạnh của anh, "Không phải sợ như thế, tôi hỏi chút thôi, có phải lần đầu tiên không?"

"Hả?" Giang Tỉnh Tỉnh ngây ra, "Cái gì?"

Người đàn ông kia miễn cưỡng nói lại, "Có phải lần đầu tiên không?"

Trên mặt cô hiện lên rặng mây đỏ, "Anh hỏi chuyện này làm gì?"

Nếu nói đây là lần đầu tiên, liệu có mất mặt không? Như vậy không giống cô chút nào.

Mặc dù... đúng là cô chưa từng yêu đương bao giờ.

"Xem ra là lần lần đầu tiên." Anh đăm chiêu đứng cạnh cửa một lúc, sau đó bỏ đi.

Giang Tỉnh Tỉnh đang muốn thở phào một hơi, bên ngoài lại nhanh chóng vang lên một giọng nói quen thuộc, Giang Tỉnh Tỉnh vội tắt vòi hoa sen, hỏi: "Anh đi đâu đó?"

"Ra ngoài mua ít đồ."

"Mua gì?"

"Mua rượu." Anh nói: "Để cô không sợ nữa."

Đây là lần đầu tiên Giang Tỉnh Tỉnh nghe nói làm loại chuyện này còn phải uống rượu lấy can đảm.

Đương nhiên, ngoại trừ mua rượu, Thương Giới còn mua thứ khác, lúc anh trở về, Giang Tỉnh Tỉnh đã tắm xong, đang đứng trước gương sấy tóc.

Cô mặc một bộ đồ ngủ làm bằng bông, có in họa tiết hình hoa lan, đặc biệt ấm áp, khiến cô trông như chú gấu trắng. Máy sấy thổi từng luồng gió, khiến đầu tóc đen của cô phiêu đãng lung tung.

Đột nhiên Thương Giới đứng sau lưng cô, Giang Tỉnh Tỉnh giật mình, nghiêng đầu nhìn qua, thấy anh đang nhìn cô.

Làn da của cô trắng nõn, mềm mại giống như da em bé, trên người có mùi hương hạnh nhân ngọt ngào, là cô đặc biệt dưỡng ẩm cho cơ thể.

Cô tỉ mỉ chuẩn bị khiến Thương Giới rất vừa lòng.

Anh cúi đầu muốn hôn cô.

Giang Tỉnh Tỉnh rất căng thẳng, tránh cái hôn này của anh, đi tới bàn, mở túi mà anh vừa mang về, thoải mái hỏi: "Anh mua rượu vang sao?"

"Ừ."

"Không chỉ mua rượu, còn mua cái khác..."

Lúc Giang Tỉnh Tỉnh lấy cái hộp màu đỏ kia ra liền hối hận.

Hai hộp condom, loại siêu mỏng siêu nhẹ, size lớn nhất.

Cô xấu hổ đặt nó xuống, hỏi anh, "Anh đói bụng không, tôi đi làm đồ ăn cho anh nhé?"

"Giờ tôi chỉ muốn ăn cô." Ánh mắt Thương Giới thâm sâu, không chút nào che giấu dục vọng với cô.

Giang Tỉnh Tỉnh cúi đầu gượng cười, sau đó ngồi cạnh mép giường, nơm nớp lo sợ, hỏi: "Giờ bắt đầu luôn?"

Thương Giới nhếch miệng, mở chai rượu vang, lấy thêm hai ly đế dài, "Không vội, tôi thích ngắm người đẹp."

Giang Tỉnh Tỉnh đi tới sô pha, nhận lấy ly rượu, cụng ly với anh.

Thương Giới mở TV, sau đó ôm lấy cô, hai người ngồi trên sô pha, vừa uống rượu vừa xem TV.

Mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên, hai người giống như cặp tình nhân đã sống chung nhiều năm, tay của Thương Giới chạm vào eo cô, nhẹ nhàng nhéo nhéo, cô cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Anh khiến bầu không khí không quá mức cứng nhắc, cho nên hai người cũng không quá xấu hổ.

Lần đầu tiên quý giá... Giao cho người đàn ông trước mặt, thực ra cũng không phải quá tệ, anh có một khuôn mặt và body đẹp.

Giang Tỉnh Tỉnh quay đầu, hôn cằm anh, "Nói thật, thời gian qua tôi rất vui, vui hơn trước đây nhiều."

Dường như Thương Giới không chịu được men rượu, thế nên không uống nhiều lắm, đã hơi mơ màng, bàn tay ôm cô cũng bắt đầu không nghe lời, di chuyển loạn xạ.

Giang Tỉnh Tỉnh uống thêm một ly rượu, lá gan cũng bắt đầu lớn hơn, hỏi: "Đây là lần thứ mấy của anh Thương?"

Thương Giới ngẩng đầu uống rượu vang, ánh mắt lờ đờ, "Nếu tôi nói là lần đầu tiên, cô có tin không?"

Giang Tỉnh Tỉnh lắc đầu, không tin, ngày thường anh vẫn diễn vai phong lưu ăn chơi trác táng, dám nói là xử nam ba mươi tuổi, muốn lừa ai!

"Anh tôi nói tôi có bệnh, nhốt tôi một khoảng thời gian." Thương Giới nhớ lại, ánh mắt có sự khó chịu và căm ghét, "Suýt nữa khiến tôi phát điên."

Giang Tỉnh Tỉnh cau mày, đồng tình nhìn anh, "Tôi cũng không biết anh đã từng trải qua chuyện này."

"Tôi đã từng lập lời thề, nếu tôi thoát ra, tuyệt đối sẽ không trở về nơi không khác gì cái nhà giam kia."

Hô hấp nóng bỏng của anh ở bên tai cô, mang theo mùi hương nồng nàn của rượu vang, "Tôi không muốn làm tổng giám đốc Thương gì đó, tôi chỉ muốn tìm một người phụ nữ, mỗi ngày cùng cô ấy trải qua cuộc sống tự do tự tại, nhưng anh ta không để tôi được như ý nguyện."

Đột nhiên trái tim Giang Tỉnh Tỉnh cảm thấy đau đớn, rõ ràng là anh không muốn trở về, cô lại vì đoàn kịch, ép anh trở về, thậm chí còn không tiếc lấy thân mình trao đổi.

Quả thật là rất ích kỉ.

"Anh Thương, nếu anh không muốn thì tôi..."

Đột nhiên cô cảm giác bả vai mình nặng trĩu, Giang Tỉnh Tỉnh quay đầu, phát hiện người đàn ông này đã dựa vào vai cô, mơ màng ngủ.

Giang Tỉnh Tỉnh:?

Cô lắc tay anh, "Anh Thương?"

Thương Giới lẩm bẩm một tiếng, sau đó ôm cô cùng nằm xuống ghế sô pha, đầu dựa vào cổ cô, tiếp tục ngủ.

Giang Tỉnh Tỉnh:...

Không phải bảo sẽ làm chuyện táo bạo với cô sao, sao lại gục trước rồi, không làm chuyện này nữa!

Thương Giới ôm cô, tựa như ôm chiếc gối ôm hình người mềm mại, ngủ rất say.

Giang Tỉnh Tỉnh không quản phiền phức, đi tắt đèn tường.

Để anh ngủ đi.

Thật ra đáy lòng cô cũng bắt đầu hối hận vì làm cuộc giao dịch này với anh, cô không thể lấy thân thể mình, đổi lấy sự tự do của anh, như vậy là rất ích kỉ, anh có quyền lựa chọn cuộc sống của mình.

Mà chuyện của đoàn kịch, nhất định cô sẽ có cách giải quyết.

Cô nhớ tới lời Thương Giới vừa nói, "Tìm một cô gái, mỗi ngày cùng cô ấy trải qua cuộc sống tự do tự tại."

Không biết vì sao, lời này giống như nước sôi, hâm nóng trái tim lạnh lẽo của cô, một lần nữa như có cảm giác sống lại.

Cô nhẹ nhàng ôm đầu anh, vỗ về phía sau, dịu dàng nói: "Anh Thương, tôi sẽ bảo vệ anh, sẽ không để anh ta tìm thấy anh."

Đúng lúc này, bàn tay ấm áp của Thương Giới nắm chặt bàn tay cô, bóp mạnh khiến cô rất đau, cảm giác xương cốt như sắp gãy.

"Anh Thương, anh làm đau tôi."

Thương Giới nhắm chặt mắt, có vẻ giãy dụa khó chịu, tay anh nắm chặt cổ tay cô, dùng một giọng điệu trầm thấp cực kì xa lạ, nói....

"Cách xa... anh ta ra."

...

Sáng sớm hôm sau, Thương Giới giật mình tỉnh dậy, suýt nữa ngã nhào xuống khỏi sô pha, anh nghiêng người, lảo đảo đứng lên, chạy tới bồn rửa mặt, mở vòi nước làm ướt mặt mình.

Một phút sau, anh mới tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trong gương.

Mới sáng sớm, làn da người đàn ông rất trắng, gần như là không có chút tì vết, trên chiếc mũi cao là hàng mi dài, để lộ cặp mắt thâm thúy, lông mi của anh rất cong, khiến người ta vô cùng kinh ngạc.

Trên mũi anh vẫn còn bọt nước.

Tí tách, tí tách...

Là chính anh.

Là anh.

Ánh mắt đề phòng của Thương Giới dần buông lỏng, anh hất nước lên mặt, thuận tay lấy khăn lau khô.

"Anh tỉnh rồi."

Giọng của phụ nữ vang lên, khiến Thương Giới giật mình, nhanh chóng lùi lại, thấy Giang Tỉnh Tỉnh nghiêng người đứng cạnh cửa, lo lắng nhìn anh.

Đầu Thương Giới rất nặng, huyệt Thái Dương nhức nhối tới mức khó chịu, chưa kịp phục hồi tinh thần.

"Đêm qua..."

Còn chưa kịp nói hết, Giang Tỉnh Tỉnh đã lập tức nói, "Tôi nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ không ép anh trở về."

"Gì cơ?"

"Chuyện đoàn kịch là chuyện của tôi, tôi không nên ép anh làm chuyện đó, còn lấy chính tôi ra để trao đổi, như vậy rất không tốt". Giang Tỉnh Tỉnh chớp mắt, nói: "Anh cứ ở chỗ của tôi, muốn ở bao lâu cũng được, tôi không ép anh đi."

Thương Giới lắc đầu, "Từ từ..."

"Anh Thương, tôi đi làm đây, tối qua anh ngủ không ngon, giờ ngủ tiếp đi."

Thương Giới: "Thật ra chúng ta có thể bàn bạc lại."

"Anh Thương, tôi không muốn ép anh, cho nên cứ vậy đi, tôi đã nghĩ kĩ rồi." Giang Tỉnh Tỉnh không đợi anh nói xong, xoay người ra cửa: "Tôi muộn rồi, tạm biệt."

Thương Giới:....

________

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Thương: Tôi thật sự, thật sự muốn bàn bạc lại [Mặt chân thành]