Anh chỉ biết mỗi câu đó bằng tiếng nước tôi, còn ba mẹ tôi thì không giỏi tiếng anh, nên khi hai bên trao đổi, tôi phải ra giữa làm người phiên dịch. Ba mẹ tôi im lặng khi nghe câu đó. Cũng đúng thôi, hôn sự đâu phải là một trò đùa, muốn thì lấy không thì thôi. Tôi lại là con gái đầu lòng cũng như duy nhất của ba mẹ, tất nhiên họ phải đắn đo để xem liệu tôi có hạnh phúc hay không. Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của ba mẹ tôi, anh tiếp tục lên tiếng thuyết phục “Hai bác à, con đã chờ đến thời điểm này lâu lắm rồi ạ. Cháu hứa sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy ạ!” Ba tôi mới đáp lại “Không phải là không muốn, nhưng nó còn nhỏ quá, lại bướng nữa, sẽ khó cho cháu.” “Không đâu ạ, cháu có cách trừng trị lúc cô ấy hư mà. Với lại như vậy mới thấy là cô ấy cá tính và đáng yêu thế nào.” Tôi ngồi dịch lại mà thấy ngượng miệng vô cùng, như đang tự khen mình vậy. “Mà nó phải đi học đại học chứ?” “Cháu sẽ lo cho cô ấy luôn ạ. Cháu đã tốt nghiệp rồi ạ, đã có thể tìm được một việc làm tốt để cho cô ấy ăn học đàng hoàng. Cháu nghe nói cô ấy sẽ đi du học vào vài tháng nữa, nên cô ấy đi du học ở đâu, cháu sẽ theo đó, xin việc làm rồi cùng cô ấy ở đó luôn ạ.” Giọng anh chắc chắn vô cùng, khiến đôi mày đang chau lại của ba mẹ tôi dần dãn ra, có vẻ họ cũng cảm thấy khá tin tưởng ở những lời nói của anh. “Để hai bác suy nghĩ, rồi sẽ báo lại cho con sau.” “Cháu cảm ơn ạ!”
Sinh nhật lần thứ 19 của tôi cũng đã đến. Anh bảo anh sẽ tặng cho tôi một chuyến du lịch sang nước anh. Nhưng vì nó nằm trong những ngày Tết, nên tôi phải về quê cùng ba mẹ thăm ông bà, dòng họ. Anh cũng đi theo, tiện thể, tôi sẽ cho anh biết thêm về quê hương tôi. Thành phố nhộn nhịp thì nơi nào mà chả có cùng với những thiết bị điện tử, công nghệ cao. Nơi mà thể hiện rõ nhất các phong tục riêng của từng nước chính là những nơi gắn liền với thiên nhiên, nơi những đồng cỏ xanh mướt, những dòng sông chảy uốn quanh. Anh thích lắm, ngồi trên xe anh không ngừng đưa mắt ra nhìn ngắm khung cảnh lướt lướt qua khung cửa kính.