Anh Chỉ Là Của Riêng Em Thôi Nhé!

Chương 49: Mẹ nuôi




Tối, anh bảo để cho hai người kia có thời gian riêng tư, dọn đồ tôi ra khỏi phòng trọ, chuyển sang ở cùng khách sạn với anh và bé Green. Sau một ngày vui chơi dài, ba người về tới phòng là trải dài trên giường, vươn vai thoải mái. Rồi tôi bất ngờ khi anh quay sang hỏi bé “Con trai, con có thêm một người ba rồi, con có muốn có thêm một người mẹ không?” “Dạ có chứ!” Trời ạ, sao con nít có thể ngây thơ đến thế chứ. Anh đắc ý, nhìn tôi cười “Thế, con có muốn cô này làm mẹ của con không?” Cậu bé tỏ ra mừng rỡ trông thấy, ôm chầm lấy tôi “Tuyệt quá!” “Cô...cô không phải...” Tôi không thể nào lên tiếng được nữa khi cậu bé dụi đầu vào lồng ngực tôi, cất giọng hạnh phúc “Mẹ sẽ yêu thương con. Con cũng yêu mẹ lắm!” Làm sao để từ chối được đây, tôi tỏ ra bối rối nhìn anh thì thấy anh đang nhìn hai tôi bằng ánh mắt dịu dàng lắm. Cảnh tượng bây giờ, chả khác gì chúng tôi là một gia đình. Tôi xoa đầu cậu nhóc, nhẹ đặt lên trán nó một cái hôn, bảo “Con yêu, đi tắm thôi!”

Giờ ngủ, cậu bé dắt tay tôi và anh nhảy lên giường, nằm giữa hai tôi. Chú nhóc này cứ ôm lấy tôi mãi thôi, còn bảo là lớn lên muốn cắt tóc mái giống tôi nữa chứ! Ba cậu liền mở miệng trêu “Này, con nằm vậy là chen giữa ba mẹ ấy! Sao ba ôm mẹ giờ?” Green quay sang, lè lưỡi “Kệ ba, con muốn ôm mẹ!” “Ớ! Mẹ của ba mà!” “Của con nữa! Ba là phải nhường con!” “Tôi không nhường cho anh đấy!” Nói rồi, anh đưa tay chọc chọc vào cậu bé khiến cậu cười lăn lê ra nhưng tay vẫn ôm lấy tôi. Thật là bó tay hai cha con này mà. Sau một hồi tranh giành, người cha vẫn phải chịu thua đứa con nghịch ngợm của mình. Nhóc ôm tôi, tôi cũng ôm lại đứa con mới nhận của mình. Còn anh, bơ vơ giận dỗi một hồi thì choàng vòng tay rộng của mình ra, ôm hai mẹ con tôi vào lòng.