Mỗi lần đi sang một nơi nào, tôi cũng nói với anh, kiểu như thông báo cho anh biết, tôi đang một mình thực hiện lời hứa dở dang khi nào của cả hai. Lần này tôi đi Nhật, anh chỉ gật gù hỏi sống ở đâu rồi làm gì thôi, không còn chúc vui vẻ hay nhớ chụp hình cho anh coi nữa. Thôi thì, không sao, vì tôi với anh cũng còn là gì của nhau nữa đâu. Có lẽ tốt nhất là nên xa anh dần, kẻo bị gắn mác làm kẻ thứ ba, chả yên ổn tí nào.
Ngày thứ hai ở Japan, tôi lên chuyến tàu lửa đi tới tháp Tokyo, nằm giữa thành phố Tokyo, Nhật Bản. Tôi xem trên phim hoạt hình Nhật, thấy mỗi buổi sáng đi tàu điện đều đông đúc, mà đó là sự thật, tôi phải chen từ từ vào để có chỗ đứng cho biển người ấy. Mỗi lúc tàu dừng lại ở từng trạm, người này ra người kia vô, đẩy đùn nhau thêm, khiến tôi bị va vào lưng một người đàn ông. “A! Tôi xin lỗi.” “Cô không sao chứ?” “Vâng tôi không sao.” Tôi không nhìn mặt, nhưng nghe giọng quen quen, phải nói là rất đỗi quen thuộc. Đôi khi phải tựa lưng vào lưng người ta để đứng cho vững, tôi cảm thấy người này, không phải xa lạ, mà có khi còn rất thân nữa. Tò mò, nhưng không dám nhìn thẳng, vì hình như, anh ta đi cùng với vợ, và đang bồng một đứa bé trên tay. Nhưng sự hiếu kì lên đến tột đỉnh, tôi đành lén đưa mắt nhìn anh, thì thấy, anh đang nhìn tôi, chằm chằm từ nãy đến giờ.