Anh Chỉ Là Của Riêng Em Thôi Nhé!

Chương 3: Gần nhau hơn




Nghe lời nhỏ, sáng hôm sau tôi vẫn thản nhiên chào hỏi cười vui với anh xem như chưa biết chuyện gì xảy ra. Hình như anh ấy cũng ngại, không đi chung với hai tôi như hôm qua, nhưng tôi có cảm giác, ánh mắt anh ấy luôn đưa mắt về tôi khi tôi không để ý. Vì chuyến đi lần này là tham quan khu trung tâm mua sắm sương mù Genting Highland trên núi nên chúng tôi phải di chuyển lên đấy bằng cáp treo. Chẳng biết là anh ấy cố tính hay vô ý, những đợt trước anh ấy luôn nhường cho người khác lên dù người ngồi trong đó bảo anh vào ngồi đi. Tới lượt tôi thì tự động bước vào ngồi mà không cần ai ngồi cả. Cả hai lần lên xuống đều như thế.

Trong lúc đi loanh quanh thì tôi không đi cùng anh. Nhưng trông lúc chờ tập kết mọi người lại, tôi len lét bước nhẹ lại chỗ anh đang ngồi xem hình trên chiếc máy ảnh cơ của mình, dùng hai tay che mắt anh lại rồi bắt anh đoán. Ấy thế mà đoán trúng mới ghê chứ. Tôi ngồi gần đó, đối diện anh, nói chuyện với anh. Anh cho tôi coi hình, rất nhiều hình anh đã chụp, có cả hình tôi nữa. Tôi nhớ tôi có kể cho anh nghe tôi có ba đứa bạn thân, hai gái một trai, và anh đã nói một câu khiến tôi khá bất ngờ: “Nếu sau này, em có đi chơi ấy, đi với gái thôi, em mà đi với trai anh sẽ buồn ấy!”. Câu nói ấy xuất hiện trong khi chúng tôi chỉ là bạn với nhau thôi khiến tôi rung động lắm luôn. Anh ấy thấy tay tôi có đeo một chiếc nhẫn, liền mân mê rồi lấy nó đeo luôn. Tôi cũng bắt chước theo, lấy nhẫn anh rồi đeo vào tay mình. Ôi sao mà nó to thế, tôi phải luôn tay nắm giữ nó kẻo vô ý rơi mất chắc anh giận thôi mất.