Anh Chỉ Là Của Riêng Em Thôi Nhé!

Chương 28: Chịu trách nhiệm?




Sáng hôm sau, tôi từ từ vươn vai, mở đôi mắt con đang say mê trong giấc ngủ thì thấy anh đã thức dậy, nằm bên cạnh, nhìn tôi. “Anh dậy sớm thế?” “Phải dậy sớm mới được ngắm khuôn mặt xinh xắn của nàng công chúa đang ngủ chứ!”. Tôi lại đỏ mặt, dụi dụi đầu vào ngực anh, anh vòng tay qua ôm lấy tôi. Chạm vào người anh, tôi mới sực nhớ ra, tối qua, chúng tôi đã cùng nhau làm chuyện “người lớn”. Thật sự là ngại lắm, chẳng dám đối mặt. Rồi tôi còn sực nhớ ra, lỡ, tôi có em bé thì sao? Tôi ngước lên nhìn anh, hỏi với vẻ lo lắng. Nhưng anh lại vô cùng thản nhiên đáp “Đừng lo, anh có chuẩn bị thuốc rồi, em sẽ không sao đâu.”. Lòng tôi thở phào nhẹ nhỏm. Nhưng đó cũng là lần đầu tiên, trong cuộc đời tôi, còn anh là người đã lấy đi cái mà quan trọng nhất đối với thiếu nữ chúng tôi. “Anh sẽ chịu trách nhiệm mà!”. Tôi tin.

Tôi đã hoàn toàn tin anh cho tới khi, anh hẹn tôi ra và nói chia tay. Tôi đã nghĩ rằng anh đang đùa, bởi vì mới cách đây một tuần, chúng tôi còn đang tận hưởng kỉ niệm hai năm trên biển, mới cách đây ngày hôm qua, tôi và anh vẫn đi về chung với nhau, trò chuyện rất vui. Tôi cười lại, bảo anh là không nên đùa như vậy đâu. Nhưng, trái với ý nghĩ của tôi, thái độ và hành động của anh, hoàn toàn là thật. Anh giật tay tôi ra “Chúng mình chia tay đi, anh thấy là vậy!”. “Nhưng, tại sao chứ? Rõ là anh đã bảo, anh sẽ...”. Nỗi sợ hãi trong tôi rung lên, nước mắt chạm tới mí rồi nhưng tôi ráng kìm nó lại. Anh quát tôi “Cô muốn tôi nói ra sự thật thì cô mới yên lòng à? Tôi chỉ là cảm thấy hứng thú với một thiếu nữ còn trong trắng nhỏ nhắn như cô nên mới muốn thưởng thức cô chút thôi! Có được điều tôi muốn rồi, thì tôi còn phải tốn sức đi trông trẻ làm gì nữa?”. Tôi như không thể thở được nữa. Anh...anh ấy không phải là người như vậy. “Anh...có chuyện gì anh cứ nói thật em nghe...Anh không cần phải...” “Đó là sự thật đấy!”-Anh cắt ngang lời tôi-“Sự thật nó phũ phàng vậy đó, cô bé ạ!”. Nói rồi, anh quay lưng bước đi, xa thật xa.Tôi bị bỏ rơi lại, một mình đứng thinh nơi ấy, nước mắt tuôn như vỡ bờ, chân chẳng thể vững, từng giọt mưa giông bắt đầu đổ bộ vào thành phố, tôi khụy xuống, ôm lấy mặt mà khóc.