Tôi lấy bộ đồ mình ra lan can phơi, miễn cưỡng ở lại chốn này thêm một tí. Tiếng xì xào trong bếp vang lên, à ra anh đang làm bữa sáng. Tôi lần lần bước lại gần, ngó mặt ra xem món gì mà trông anh chuyên tâm nấu nướng quá. Mùi thơm chợt bốc lên, là món beefsteak! Đã lâu rồi tôi không được ăn món này, tôi chung tay phụ anh, dọn chén dĩa ra bàn. Người ta bảo, con gái khi giận chỉ cần trà sữa là hết, còn tôi, không nhất thiết là trà sữa, đồ ăn ngon là được rồi. Niềm vui khi được ở bên anh nhanh chóng đánh tan đi cảm giác cô đơn đau đớn ngày hôm trước.
Anh đưa cho tội một bộ đầm, khá là xinh ấy, lại còn mang màu xanh bạc hà yêu thích của tôi, bảo tôi mặc vào. Thay xong, tôi mới phát hiện, hóa ra là bộ đồ đôi, anh cũng thay một cái áo sơ mi cùng màu này. Tôi cảm thấy mình hạnh phúc vô cùng. Cùng lúc đó, ánh mắt anh nhìn tôi đầy tình yêu thương, rồi anh dắt tay tôi, ra ngoài trời đang tỏa nắng ấm áp kia. Anh đưa tôi đi, hết nơi này đến nơi khác, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau thưởng thức những món ăn yêu thích, cùng nhau ôn lại kỉ niệm xưa, hàn gắn lại vết thương kia.