Ngày thứ tư, tôi cố gắng, kiềm chế tâm trạng mình lại.Chỉ mới ba ngày không ăn uống thôi mà nhìn tôi xanh xao, phờ phạt trông rõ. Đi học về, tôi ghé vào siêu thị, nơi mà hai tôi hay đi lúc trước, đứng trước rạp chiếu phim, lặng thinh, rồi đi sang chỗ bán kem, tôi quyết định ăn tí gì đó để chăm sóc lại bản thân một chút. Tôi tươi tắn nhâm nhi ly kem bạc hà mát mẻ ấy đi đến nơi có ghế ngồi trên chiếc cầu bắc ngang dòng suối chảy nhân tạo trong siêu thị. Chợt, tôi sực nhớ ra, anh đã không còn đi cùng tôi đến đó. Dựa vào thành lan can, nước mắt tôi tự tuôn, vội lau lấy chúng, tôi ngước lên, cười một mình, thật tươi, rồi ngồi vào băng ghế cạnh ấy.
Thiết nghĩ, sao mình ngốc thế, đi đến những chỗ kỉ niệm này, chẳng khác nào tự dày vò bản thân. Tôi hít một hơi thật đầy, thở ra thật lâu, rồi bỏ những suy nghĩ lung tung kia, tiếp tục nhâm nhi ly kem ngòn ngọt ấy. Như tình chúng tôi, đang xanh hóa tím, kem cũng không biết từ khi nào, đang ngọt hóa đắng. Sống lưng run lạnh đi, cảm giác thiếu thốn vô cùng, tôi buông ly kem, dụi dụi tay lau dòng nước mắt tuôn vô kiểm soát. Không được khóc, tại sao mình lại khóc chứ? Trái tim tôi hoàn toàn ngược với lý trí, cố tìm cách ngăn cản nhưng không thể. Tôi bật dậy, bước đến cửa hàng, mua chai rượu cực mạnh, tiếp tục hòa vào cơn mưa phùn ngoài trời.