Giáo sư
Kim là người vỗ tay đầu tiên, sau đó cả hội trường nổi lên những tràng vỗ tay
không ngớt.
“Thơ hay lắm! Xin hỏi Hoa Lạc Lê, tại sao em lại nghĩ tới chủ đề này?”
“Em... em thật sự chỉ là dựa vào việc cảm nhận tiếng đàn để đọc ra…”
“Được, vậy tôi lại hỏi em một câu có liên quan đến bài học ngày hôm nay - điểm
khác biệt giữa nhà thơ và nhạc sĩ là gì?”
“Điểm khác biệt?” Hoa Lạc Lê kinh ngạc. Giáo sư đang đùa sao? Cho dù khá thông
minh nhưng cô có học âm nhạc đâu, làm sao cô biết mà trả lời? Hic! Kiếp trước
cô và giáo sư Kim có thâm thù hay sao mà hôm nay ông cứ túm chặt lây cô nhất
định không buông tha thế này?
Lộ Lộ vừa kéo váy cô vừa khe khẽ mách nước: “Lạc Lê, mau nói với giáo sư là em
không biết đi...”
Lạc Lê trừng mắt lườm nhanh Lộ Lộ, nói không biết chẳng hóa ra tự nhận mình
thua cuộc hay sao?
“Nhạc sĩ và nhà thơ... khác biệt lớn nhất giữa họ là... là... một người dùng
“tay” để nói, một người dùng “miệng'' để nói ạ!” Hoa Lạc Lê sau một hồi lúng
túng cuối cùng cũng đã trả lời xong.
Kết quả, tất cả mọi người trong hội trường đều bật cười.
“Trả lời kiểu gì vậy, buồn cười quá, buồn cười chết mất... ha ha ha…”
“Câu trả lời thật quá ấu trĩ!”
“Cậu ta, rút cuộc là đã học âm nhạc chưa vậy... trả lời thật ngớ ngẩn...”
Lúc này Lộ Lộ cũng không kìm được nữa, cười phá lên: “Ha ha, tớ đã bảo cậu rồi.
Không biết thì nói là không biết. Sao có thể trả lời như thế chứ. Mau ngồi
xuống, ngồi xuống đi...”
Lạc Lê lúc này chỉ muốn được chết quách cho xong. Đột nhiên, phòng học trở nên
ồn ào vì những tiếng tranh cãi:
“Hừm, câu trả lời thật vớ vẩn. Một kẻ ngốc như thế lấy tư cách gì mà sánh với
Hàn Tử Hiên của chúng ta...”
“Đúng thế, đúng thế, mau tránh xa, thật là... như vậy mà còn dám gửi thư tình
cho Hàn Tử Hiên của chúng ta...”
“Đúng là người không biết xấu hổ, nghe nói cậu ta là girl hậu đậu Hoa Lạc Lê
đấy.” Tất cả đám nữ sinh bên trên cũng quay xuống nhìn Lạc Lê đầy tức giận.
“Hừm, cậu ta đúng là girl hậu đậu chuyên chọc giận hoàng tử Hàn Tử Ngang, số đồ
vật của hoàng tử hàng ngày bị cậu ta làm hỏng giờ đếm không xuể rồi.”
Đám đông trước mặt càng nói càng kích động, lời nói càng sắc lạnh như ngàn lưỡi
dao chỉa về phía Lạc Lê…
“Cậu ta lấy tư cách gì để theo đuổi hoàng tử Hàn Tử Hiên của chúng ta? Đúng là
đồ Sao Chổi. Mau tống cổ cậu ta đi…”
“Đuổi đi! Đuổi đi! Đuổi đi!”
…
Vì sao?
Vì sao? Vì sao xung quanh toàn là tiếng cười? Vì sao gió mùa thu mà lạnh thế?
Lạnh buốt. Lạnh buốt...
Hoa Lạc Lê lúc này cảm thấy rất khó chịu, xung quanh đột nhiên nhòe đi, chân
lạnh cóng, đôi tay không ngừng, run rẩy, người như bị trúng gió, phải cố lắm
mới giữ được hai chân đứng vững, nhưng mặt lại bừng bừng khác thường, nóng như
núi lửa lúc phun trào. Nước mắt cứ dâng lên không ngừng, cuối cùng những giọt
nước thi nhau rớt xuống…
Hàn Tử Hiên lòng bỗng dậy sóng, không còn bình yên nữa. Anh không biết tại sao
mình lại trở nên như vậy. Anh
bắt đầu vỗ tay, hướng về cô gái tóc đen váy xanh đó mà vỗ. Và đột nhiên khi anh
nhìn thấy đôi mắt đầy nước của cô, rồi những giọt nước mắt thi nhau tuôn xuống
như mưa, trái tim anh như chết ngạt trong đó. Trong kí ức thời thơ ấu, anh đã
từng nói với một cô bé: “Hoa Lạc Lê, em ngốc và dễ bị lừa như vậy, cho nên nhất
định phải tìm một hiệp sĩ dũng cảm để bảo vệ em.”
Hoa Lạc Lê đang cúi đầu khóc, chợt nghe thấy phía trước có người vỗ tay, tiếng
vỗ tay như tiếng sấm đầu tiên của mùa xuân, gọi cơn mưa xuân về cho cây cối.
Xung quanh yên tĩnh trở lại, anh đứng giữa ánh nắng, tuấn tú khiến người khác
nín thở. Hàn Tử Hiên, anh thậm chí có thể vỗ tay lúc này?
Sau đó môi anh hé mở, giải thích ngắn gọn nhưng rõ ràng: “Ý bạn Lạc Lê muốn
nói, nhạc sĩ dùng giai điệu tạo nên bài ca cuộc sống, nhà thơ dùng từ ngữ vẽ
lên bức tranh cuộc sống. Cả hai, tuy cách biểu đạt khác nhau nhưng mục đích là
như nhau. Đó chính là dị khúc đồng công.” [Dị khúc đồng
công: Nghĩa là tương tự nhau.]
Mọi người đều bị giọng nói của anh cuốn hút, không còn
nghe tiếng ai cười nữa. Mọi con mắt đều đổ dồn về phía anh, cứ như thể cả thế
giới đều xoay quanh anh, hoặc giả vì anh bỗng hóa thành thiên sứ vẫy vẫy đôi
cánh trắng giữa vầng hào quang sáng chói.
Hàn Tử Hiên đứng dưới ánh sáng mùa thu trong trẻo đẹp như một tạo vật sinh ra
để được ngưỡng mộ. Anh khẽ mỉm cười, nụ cười như nhũng cánh hoa tuyết rung
rinh, in sâu vào đáy mắt Hoa Lạc Lê, sau đó tiếp tục nói:
“Có thể thấy, từ chủ đề của buổi học ngày hôm nay “Chopin - độc thoại trong yên
lặng”, Chopin, một nghệ sĩ dương cầm, hay có thể coi là thi sĩ của cây đàn
dương cầm, nhờ những điệu nhạc du dương mà viết lên những lời thơ đầy cảm xúc,
đồng thời qua thơ từ mà sáng tác nên những giai điệu đi vào lòng người. Lần đầu
tiên trong lịch sử, dương cầm được biết đến như là một phương tiện dùng âm
thanh để giãi bày tâm tư tình cảm của con người. Nếu dùng thuật ngữ hiện đại để
hình dung thì có thể nói, Chopin đã bắt đầu sáng tác dương cầm có ý thức.
Hoa Lạc Lê cười thầm trong bụng, quả nhiên là có học có khác, trả lời đâu ra
đấy, Hàn Tử Hiên từ nhỏ đã rất thông minh, cô như loài côn trùng luôn bám sau
anh, anh đi đâu, cô theo đó, như hình với bóng, một bước không rời.
“A, phân tích rất độc đáo và sâu sắc. Nếu em cho rằng Chopin và các nhà thơ
giống nhau, vậy tại sao khác biệt và đặc biệt có thể cùng tồn tại?”
Giáo sư Kim vỗ vai Hàn Tử Hiên, ánh mắt trìu mến đầy tin tưởng dành cho anh.
Tử Hiên nghe vậy khẽ cười một tiếng, anh nghiêng đầu, ánh chiều đổ xuống tóc
anh, mái tóc nhuộm nâu ánh lên ấm áp.
Ngay cả việc anh lên bục giảng lúc nào, lấy phấn viết chữ gì Hoa Lạc Lê đều
không biết, cô chỉ còn biết đôi môi anh nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo,
một nụ cười ấm áp, sưởi ấm trái tim cô. Thật kỳ lạ, cô cảm thấy nụ cười ấy nhẹ
như cánh nhạn bay mà cũng nặng tựa Thái Sơn.
Nét chữ nét người. Chữ của anh nói lên một phần cốt cách của anh, đó là thể chữ
Nhan, nét thanh nét đậm phối hợp rất hoàn hảo. Giống như khi anh chơi vĩ cẩm,
một khúc nhạc hoàn mĩ phải để giai điệu vang lên lúc trầm lúc bổng, đan xen hòa
quyện. [Nhan
thể bắt nguổn từ Tế Điệt cảo của Nhan Chân Khanh, nhà thư pháp nổi tiếng đời
Đường, đặc trưng ở nét chữ rắn rỏi, khỏe khoắn, là lối viết chữ Khải pha nét
chữ Triện.]
Anh vừa nói vừa giải thích: “Thế giới của Chopin là một thế giới tươi đẹp, ẩn
sâu trong nội tâm, đẹp đến mức không nắm bắt được, sâu đến mức không thể chạm
tới được. Vượt qua sự khác biệt về thời gian và không gian, nhà thơ Lý Thương
Ẩn cũng có nhiều nét tương đồng trong phong cách sáng tác. Lời thơ của Lý
Thương Ẩn uyển chuyển hàm súc, sáng rõ, sâu sắc và tinh tế. Ngôn ngữ thi ca của
Lý Thương Ẩn và ngôn từ âm nhạc của Chopin có nét tương đồng đối ứng nhau.
Nhưng trong âm nhạc, Chopin đã sáng tác với một phong cách tự nhiên, đầy ngẫu
hứng gạt bỏ được sự cầu kì, dụng công đúc câu đặt chữ một cách tối nghĩa, bí ẩn
và khó hiểu như Lý Thương Ẩn.” [Lý Thương Ẩn (831 - 858): nhà
thơ đời Đường nổi tiếng với những bài thơ Vô đề.]
Giáo sư Kim vỗ tay, cười lớn: “Thật là tự cổ anh hùng không đợi tuổi. Còn gì
nữa không?”
Hàn Tử Hiên khẽ cười, khiêm tốn nói tiếp: “Có một vị là nhà văn Yasunari
Kawabata, trong tác phẩm của ông, tâm lí nhân vật, tình tiết câu chuyện vừa
được xây dựng tỉ mỉ lại vừa được miêu tả mơ hồ, không rõ ràng rất giống với âm
nhạc của Chopin. Nhưng âm nhạc của Chopin không phản ánh trạng thái tha hóa đến
mức suy đồi của giai cấp quý tộc như văn của Yasunari Kawabata. Con đường âm
nhạc của Chopin có thể nói là quá trình biến đổi từ nhà thơ đến nhà tiên tri,
sinh ra là nhà thơ, chết đi là nhà tiên tri.” [Yasunari
Kawabata (1899 -1972): tiểu thuyết gia Nhật Bản, đạt giải Nobel Văn học năm
1968.]
Reng... reng... reng... Tiếng chuông báo hiệu hết tiết
học vang lên nhưng trong hội trường không ai rời đi, mọi người vẫn đang bị cuốn
theo bài diễn thuyết của Hàn Tử Hiên.
Độc thoại trong yên lặng, anh Tử Hiên, anh đang nói về Chopin hay là đang tự
nói về chính mình? Tại sao khi nghe anh nói về cô đơn và độc thoại, cô lại có
cảm tưởng không phải anh nói về Chopin mà là đang nói về chính mình? Hoa Lạc Lê
cảm thấy tim nhói đau. Nụ cười của anh ấm áp như thế, tại sao cô lại có cảm
tưởng anh bị vây bọc bởi cô đơn? Tại sao nụ cười của anh cứ làm tim cô thắt
lại, đau đớn từng hồi, từng hổi.
Hóa ra, bởi vì nụ cười ấy như bông hoa tuyết nở giữa ngày đông, đằng sau vẻ rực
rỡ là những đau đớn mà không ai nhìn thấy được, giống như cầu vồng đẹp nhất sau
mưa bão.
Hoa Lạc Lê thích anh không phải vì anh đẹp trai, cũng không vì anh thông minh,
cô thích anh vì nụ cười của anh, nụ cười ấy với cô quý giá như liều biệt dược
dành cho người bệnh nặng.
Mọi người trong hội trường đã tản đi, Hoa Lạc Lê vẫn đứng yên đó nhìn về phía
anh. Kim Xảo Tuệ và Hàn Ân Châu đứng hai bên anh.
Anh đứng đó, đôi mắt dưới cặp kính quét nhanh qua khuôn mặt cô. Anh lại nhìn
Hoa Lạc Lê lần nữa, thậm chí, trước khi bước ra khỏi hội trường, anh còn dừng
nơi ngưỡng cửa, quay lại phía cô hạ giọng, nói khẽ một câu: “Đừng - khóc - nữa
- có - được - không? Hoa Lạc Lê là công chúa đẹp nhất, cẩn thận kẻo nước mắt
lem nhem sẽ rất xấu, không ai yêu nữa.”
Hàn Tử Hiên nói xong bèn quay người, mang theo cây vĩ cầm, đi xa dần, ánh sáng
như cũng đi theo anh.
Hóa ra anh biết cô khóc, từ nhỏ tới lớn, mỗi khi cô khóc, Hàn Tử Hiên đều tìm mọi
cách chọc cho cô cười. Nhưng không biết vì sao, những giọt nước mắt nóng hổi,
dù đã cố kìm lại, cuối cùng vẫn không thể nào kìm được, cứ từng giọt, từng giọt
rơi xuống lòng bàn tay Hoa Lạc Lê.
Là bởi vì quá quan tâm đến anh Tử Hiên ư? Nhưng Hoa Lạc Lê nhận ra rằng, Hàn Tử
Hiên của mười năm sau đã biến đổi rất nhiều, trái tim anh ẩn chứa rất nhiều bí
mật. Nhưng những giọt nước mắt như mảnh vỡ pha lê vẫn không ngừng rơi, nước mắt
ấy đang rơi vì một người, chỉ rơi vì một người, chỉ vì Hàn Tử Hiên mà rơi xuống,
nước mắt rơi xuống thành một bức tranh thủy mặc trong bồn rửa.
Hàn Tử Hiên cảm thấy rất khó hiểu, tại sao khi đi ra khỏi hội trường, anh lại
dừng lại, quay về phía cô gái ấy và nói ra câu đó: “Đừng - khóc - nữa - có -
được - không? Hoa Lạc Lê là công chúa đẹp nhất, cẩn thận kẻo nước mắt lem nhem
sẽ rất xấu, không ai yêu nữa.” Đừng khóc nữa có được không? Nhưng tại sao anh
lại có cảm giác trái tim mình cũng đang nghẹn lại nức nở? Có phải là vì anh
hùng khó qua ải mĩ nhân? Vì nữ sắc vốn có thể làm nghiêng nước nghiêng thành?
Hàn Tử Hiên đương nhiên nhớ cô gái mặc váy xanh, nhớ lần họ cùng nhau trốn sau
bức rèm cửa màu be - một tình huống có thể coi là éo le đến buồn cười. Cũng nhớ
lời ước hẹn thuở còn thơ, chỉ là lúc này việc thực hiện lời hứa đó trở thành
một nhiệm vụ quá nặng đối với anh.
Ngoài cửa sổ có con bướm nâu chấm xanh nhạt bay qua...
Dường như mái tóc đen dài của Hoa Lạc Lê bị gió thổi bay, vây xung quanh Hàn Tử
Hiên, chạm vào ngón tay anh, quấn cả vào kẽ tay...
Hoàng hôn, anh ngửi thấy hương thơm, là hương hoa hồng nhẹ nhàng tinh khiết, là
mùi hương có trên người Hoa Lạc Lê. Ngoại trừ cô ấy, trước đây và sau này,
không có cô gái nào có mùi hương tinh khiết như thế nữa.
Trước khi đi khỏi cửa, anh quay đầu nhìn lại, đúng lúc ấy, những giọt nước
trong mắt cô đã không thể kìm lại, đua nhau rơi xuống. Lúc ấy đột nhiên anh
cũng cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu, rồi những giọt nước mắt cứ thế lăn dài,
lăn dài trên má. Đừng khóc được không? Nước mắt cô vẫn chảy xuống, lăn dài.
Hàn Tử Hiên nhận thấy cảm giác khó chịu trong lòng anh cứ mãi trào lên như
những con sóng thủy triều - Hoa Lạc Lê, xin lỗi em, điều em cần, anh không thể
dành cho em được.
“Tử Hiên, anh thật tài giỏi, làm thế nào mà anh có thể am hiểu về Chopin như
thế? Anh học vĩ cầm, sao có thể rành về một nhạc sĩ dương cầm đế thê? Thật lợi
hại.” Hàn An Châu nhiệt tình tán dương.
Hàn Tử Hiên hơi cúi đầu, nhìn vào cây vĩ cầm mang trong tay, có ai biết được,
từ khi ba tuổi anh đã đàn các bản nhạc của Chopin? Dương cầm? Đúng, lên bốn
tuổi, ngày nào anh cũng ngồi bên cây dương cầm.
“Tử Hiên, anh ấy sinh ra đã là thần đồng rồi, còn là con cưng của Thượng đế,
tôi học cùng lớp với anh ấy từ nhỏ nên biết, anh ấy năm nào cũng là đại đội
trưởng, kì thi nào cũng đứng đầu lớp, còn thi đỗ trạng nguyên, Tử Hiên hầu như
không phải đọc sách... bởi vì chỉ cần xem qua, anh ấy đã nhớ hết rồi.” Kim Xảo
Tuệ cũng không ngừng tán tụng.
Hàn Tử Hiên vẫn tiếp tục rảo bước về phía trước. Thần đồng ư? Con cưng của
Thượng đế ư? Nếu đúng là như vậy, anh phải xin Thượng đế cho anh tự lựa chọn số
phận của mình.
“Phải rồi, anh thích thơ của Lý Thương Ẩn phải không? Em cũng rất thích, thích
nhất là câu: Mai
định đố, cúc ứng tu, họa lan khai xử quán trung thu…” [Dịch nghĩa: Hoa mai, hoa cúc đều đẹp nhưng không có
hương thơm, hoa quế không đẹp nhưng có hương thơm. Ý nói với người con gái, vẻ
đẹp nội tâm mới là quý nhất.] Hàn Ân
Châu véo von như chim hót.
Nghe câu cuốỉ cùng cô ấy nói, Hàn Tử Hiên thấy buồn cười nhưng vì giữ phép lịch
sự nên anh cố nén lại, đột nhiên cảm thấy cả bầu trời trong xanh tối sầm lại.
Kim Xảo Tuệ không nhịn được, đành lịch sự quay mặt đi để cười.
“Cậu cười cái gì thế? Xảo Tuệ...”
“Ân Châu, cậu nhầm rồi, đây là bài Chim đa đa của Lý Thanh Chiếu.” [Lý Thanh Chiếu
(1084 -1151): nữ nhà thơ đời Tống.]
''Sao... là sao? Lý Thanh Chiếu?” Hàn Ân Châu lúng túng nhìn sang Tử Hiên, ánh
mắt vừa hoài nghi vừa xấu hổ.
Hàn Tử Hiên quay lại khẽ cười với Ân Châu rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao, bất kể
là do ai sáng tác, miễn thơ hay là có thể phổ nhạc là được rồi.”
“Đúng rồi, đúng rồi, Hàn Tử Hiên nói rất đúng, bất kể tác giả là ai, miễn là nó
hay thì đều đáng được ghi nhận. Dù sao Lý Thương Ẩn và Lý Thanh Chiếu đều chung
họ Lý. Năm trăm năm trước đều là người một nhà, chưa biết chừng có khi họ còn
là huynh muội cũng nên.”
Kim Xảo Tuệ nghe xong, không còn biết nói gì, chỉ lặng lẽ lắc đầu.
“Em cũng đã đọc qua Quốc đảo của Yasunari Kawabata, quả thật rất hay.” Hàn Ân Châu giống như “hắc
điểu” khiến trời đất hỗn loạn.
Hàn Tử Hiên nghe xong chỉ khẽ mỉm cười.
“Là Xứ
tuyết chứ...” Kim Xảo Tuệ lên tiếng
đính chính lại.
“Còn đọc cả Nghìn
hạc giấy nữa…” Hàn Ân Châu như một
người lính dũng cảm, dù liên tiếp bị đẩy vào thế khó vẫn kiên trì cuộc chiến.
“Là tiểu thuyết Ngàn cánh hạc chứ.” Kim Xảo Tuệ cũng không chịu đình chiến. [Xứ
tuyết, Ngàn cánh hạc đều là những tiểu thuyết của Yasunari Kawabata.]
Dưới lầu bỗng rộ lên những tràng cười của nam sinh, âm thanh chói tai ấy lơ
lửng mãi trong không gian, không chịu tắt.
“Ối, có tiếng gì vậy?”
Hàn Ân Châu tò mò cúi đầu nhìn xuống dưới dò xét, và gần như ngay lập tức cô
hét lên: “Mọi người mau lại đây xem đi, đây chẳng phải là hoàng tử Hàn Tử Ngang
hay sao?”
“Cái gì? Hàn Tử Ngang đến đây làm gì?” Kim Xảo Tuệ chớp chớp mắt, để lộ hàng mi
dài thanh tú, khẽ nói.
“Đúng mà, tớ không nhìn nhầm đâu.”
“Này, Ân Châu, cậu nhìn xem, nữ sinh đang đứng cùng Hàn Tử Ngang có phải là
người vừa đọc thơ ở hội trường không?”
“À, xem nào, có vẻ đúng là cô ta, tớ nhớ cô ta tên là Hoa Lạc Lê, nhìn lại thấy
đúng là cô ta thật. Cô ta rất nổi tiếng trong trường chúng ta với biệt danh
girl hậu đậu.”
Là Hoa Lạc Lê ư? Hàn Tử Hiên vội cúi đầu nhìn xuống phía dưới lầu thấy một nam
sinh cao ráo mặc bộ đồ thể thao màu da đang chặn ngang nữ sinh mặc váy xanh áo
trắng. Là Hàn Tử Ngang chặn đường cô ấy. Lông mày Hàn Tử Hiên vô thức nhíu chặt
lại.
Cô ấy đầu cúi thấp, gió thổi mái tóc dài bay bay, chân váy cũng bay bay, trông
tựa như đóa sen trắng nở giữa hồ đầy sương mù. Giọng nói quyến rũ của Hàn Tử
Ngang, như một đóa sen hồng nở trên mặt nước:
“Hoa Lạc Lê, bị ta đuổi bao nhiêu lần rồi, tại sao không cầu xin ta, chỉ cần
ngươi quỳ xuống, khóc xin ta tha tội, ta có thể sẽ bỏ qua cho ngươi chuyện ngày
hôm nay. Nếu ngươi thề trước mọi người, mãi mãi là đồ chơi của ta, có lẽ bản
thiếu gia đây sẽ vui vẻ mà bỏ qua cho ngươi, không đuổi ngươi ra khỏi trường
nữa.”
Hàn Tử Ngang hai tay ôm đầu, bước mấy bước tới trước mặt Hoa Lạc Lê, mái tóc
đen dài, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh nhân, đôi môi anh đào, thật dễ
thương.
Nói thật, nhìn kỹ Hoa Lạc Lê rất xinh, khuôn mặt bầu bĩnh, cằm nhỏ nhưng không
nhọn mà tròn, nhìn nghiêng rất giống nữ ca sĩ Trương Hàm Vận, làn da trắng mịn
như búp bê SD của Nhật Bản, càng ngắm càng đẹp. Nhưng cô không phải là búp bê
SD, anh không thể thích đùa là đùa, thích vứt thì vứt. Gần đây Hoa Lạc Lê luôn
chống đối anh.
Hàn Tử Ngang đột nhiên mỉm cười khi nghĩ đến con búp bê SD mua từ Nhật Bản anh
để ở nhà. Con búp bê nhìn y như Hoa Lạc Lê, mặc bộ váy ren màu trắng, đôi môi
hồng hồng, mắt đen ngơ ngác, dễ thương vô cùng. Nếu cô cũng mặc váy như búp bê
SD trông sẽ thế nào nhỉ? Hoặc nếu cô mặc chiếc váy búp bê màu hồng, trên đó có
thêu vô số hoa văn cổ như phong cách thời trang Kawai [Kawai:
phong cách thời trang đồ chơi của giới trẻ Nhật Bản] nhất định sẽ rất dễ thương. Mái tóc uốn xoăn nhẹ, cài
chiếc kẹp hình trái tim, thả buông loi trên bờ vai như những lọn sóng. Đôi mắt
cô cứ để nguyên như cũ cũng đẹp lắm rồi nhưng nếu tạo thêm chút thần bí ở ánh
mắt nữa thì hoàn hảo hơn, trông cô sẽ vô cùng cuốn hút. Và nếu trên tay cô ấy
ôm một con mèo bông nữa thì chắc chắn sẽ vô cùng đáng yêu. Trang điểm một chút
sẽ càng nổi bật khí chất cao quý của cô ấy. Dù hiện tại cô ấy chỉ như một con
búp bê thủy tinh tầm thường nhưng nhất cử nhất động, tiếng nói nụ cười của cô
ấy đều khiến cho trái tim người khác không ngừng rung lên.
Hàn Tử Ngang thức tỉnh. Trời đất, tại sao đầu óc lại nghĩ linh tinh gì vậy? Không
phải là đang muốn bắt nạt Hoa Lạc Lê hay sao? Thói quen bắt nạt khiến anh dần
dần coi cô là vật sở hữu riêng của bản thân mình.
Hoa Lạc Lê bỏ qua Hàn Tử Ngang, tiếp tục đi thẳng, mới được một bước đã bị cánh
tay anh ta giữ lại: “Này, Hoa Lạc Lê, làm búp bê SD của tôi, đồng ý chứ?”
“Hả? Sao cơ? Xin lỗi, tôi đang vội.” Sợ bị đuổi khỏi trường như lần trước, Hoa
Lạc Lê cố gắng kiềm chế cơn giận. Nhưng đột nhiên cô gái mũm mĩm đi cạnh cô
chen ngang:
“Hay lắm, hay lắm, Lạc Lê, búp bê SD là gì vậy?”
“Lộ Lộ, mình cũng không biết.” Cô đã sắp thoát khỏi thì lại bị Lộ Lộ ngốc
nghếch cản lại. Thật hết biết! Nhưng Trương Lộ Lộ lại là một fan cuồng nhiệt
của Hàn Tử Ngang, cô ấy vì muốn ở gần Hàn Tử Ngang thêm một chút mà bất chấp
biểu hiện khó chịu của Hoa Lạc Lê.
“Này, Hoa Lạc Lê, định chống đối bản thiêu gia hả?” Hàn Tử Ngang phát hiện ra ý
đồ tháo chạy của Hoa Lạc Lê, tức giận lên tiếng. Những nữ sinh khác lúc nào
cũng như bầy ong vây quanh anh, chỉ có Hoa Lạc Lê mỗi lần nhìn thấy anh là như
nhìn thấy quỷ dữ, luôn luôn lẩn tránh. Anh không phải là virut gây bệnh nên hễ
nhìn thấy điệu bộ trốn chạy của cô là anh muốn phát điên.
Hàn Tử Ngang kích động, nắm tay cô kéo về phía trước, gần như lôi đi.
“Buông tôi ra!” Hoa Lạc Lê vừa cố vùng vẫy mong thoát khỏi bàn tay tàn bạo của
anh ta vừa nói: “Trước đây là tôi sai, tôi đã lỡ tay làm rớt bánh gatô vào mặt
anh, đó là lỗi của tôi, bây giờ, trước mặt mọi người tôi long trọng xin lỗi anh
- xin lỗi. Tuy nhiên, trong nửa năm qua, anh đã nhiều lần đuổi tôi ra khỏi
trường, tôi đã không còn nợ anh bất cứ thứ gì. Cho nên đề nghị anh tôn trọng
quyền tự do cá nhân của tôi.”
“Vậy sao? Nhưng ở đây tôi là chủ nhân cho nên đương nhiên em phải nghe lời
tôi.” Hàn Tử Ngang cao giọng tuyên bố, khi nói đẩu ngẩng cao đầy tự mãn, tay
vẫn nắm chặt tay cô như đứa trẻ ôm khư khư món đồ chơi yêu thích của mình vậy.
“Anh! Quá đáng! Anh đã không tôn trọng tôi thì cũng đừng đòi hỏi tôi phải tôn
trọng anh.” Hoa Lạc Lê mặt đỏ bừng vì tức giận, quyết định dùng biện pháp cứng
rắn đốì với anh.
Đứng trên lầu quan sát nãy giờ, Hàn Tử Hiên cảm thấy tình hình đã bắt đầu có vẻ
căng thẳng.
“Tử Hiên, sao anh cau mày thế? Xấu lắm!” Hàn Ân Châu kéo kéo tay anh.
Hàn Tử Hiên nhanh chóng thức tỉnh, nói: “Đâu có, Ân Châu, cô nhìn nhầm rồi.”
“Cậu ta phiền phức to rồi. Chống lại Hàn Tử Ngang chỉ có đường chết mà thôi.” Kim
Xảo Tuệ đưa tay chỉ chỉ vào Hoa Lạc Lê đang đứng dưới lầu, mắt sáng lên như mắt
mèo, nhận định rất sắc sảo.
Hàn Tử Hiên không nói lời nào, lặng lẽ ôm hộp vĩ cầm đi về phía cầu thang, anh
không thể đứng nhìn, bất kể là như thế nào, anh cũng phải nhanh chóng đi xuống.
“Hey, hey... Tử Hiên, đừng đi nhanh như thế đợi em với...” Hàn Ân Châu vội vã
chạy theo Hàn Tử Hiên.
Hàn Tử Hiên vô thức nắm chặt tay, anh vốn không quan tâm gì tới thế giới này
nữa cho nên chẳng chuyện gì có thể khiến anh mất bình tĩnh. Chỉ không ngờ, anh
có thể quên tất cả nhưng lại không thể quên Hoa Lạc Lê.
Đằng sau vẫn vang lên tiếng gọi của Hàn Ân Châu: “Từ từ thôi... đợi... đợi...
em với! Tử Hiên...”, Hàn Tử Hiên càng bước càng nhanh, từ trước đến nay ngoại
trừ sách, đặc biệt là sách y học, không gì có thể khiến anh phân tâm.
Không có!
Không có! Không có!
Không có! Không có! Không có!